Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 405
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 405“Tôi trả sáu trăm triệu!”Cái gì?Mọi người ở phía sau lại hoang mang!Với họ thì Dương Xuyên đã đủ hâm rồi.Không ngờ vẫn còn người khác hâm hơn hắn ta.Mặt Dương Xuyên nhăn lại.Rõ ràng Lưu Tông Tín này đang ngáng đường hắn ta mà.Song, Lưu Tông Tín chỉ liếc hắn ta một cái.“Cậu Dương, xin lỗi nhé! Tôi là người gốc Tân Hải nên đương nhiên cũng phải làm gì đó cho quê mình rồi!”“Ông…”Nghe thấy thế, Dương Xuyên tỏ vẻ dữ dằn, nhưng không nói gì nữa.Rõ ràng Lưu Tông Tín đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.Lạc Tuyết ngồi cạnh Sở Bắc thì đã ngây ngốc.Với những người này, năm sáu trăm triệu chỉ như năm, sáu đồng.Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu.Nhưng cô không hiểu tại sao hình như các nhân vật lớn này đều đang chống đối Dương Xuyên?Sở Bắc ngồi bên cạnh chỉ nhếch mép cười.Dù anh không nói gì, nhưng đã nắm cục diện trong tay.Thanh Phong mỉm cười, cảm thấy hơi vô vị.Toàn các dự án bé tẹo, chẳng bõ cho anh ta tham gia.“Vậy thì tôi thay mặt cho người dân Tân Hải cảm ơn gia chủ Lưu!”Bí thư Vương lên tiếng rồi chốt đơn.“Tiếp theo…”“Khoan đã!”Dương Xuyên lập tức ngắt lời.Hắn ta đứng dậy dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người rồi liếc mắt với vẻ coi thường.“Bí thư Vương, các dự án này nhỏ quá, cứ thế này khéo đến tối cũng không xong mất”.“Tôi thấy, hay chúng ta gộp các dự án nhỏ thành một rồi đấu thầu chung đi, tránh cho kẻ khác lại chen chân vào!”Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.Gộp chung các dự án nhỏ lại với nhau ư?Thế có mà lên đến cả trăm tỷ à?Cùng với vẻ kinh ngạc, hầu hết mọi người đều đàn dè bỉu Dương Xuyên.Tránh cho kẻ khác chen chân ư? Hắn ta nói vậy là chê bôi họ chứ gì?Hắn ta định không chừa một dự án nào lại cho họ đây mà.Tâm địa xấu xa!
Chương 405
“Tôi trả sáu trăm triệu!”
Cái gì?
Mọi người ở phía sau lại hoang mang!
Với họ thì Dương Xuyên đã đủ hâm rồi.
Không ngờ vẫn còn người khác hâm hơn hắn ta.
Mặt Dương Xuyên nhăn lại.
Rõ ràng Lưu Tông Tín này đang ngáng đường hắn ta mà.
Song, Lưu Tông Tín chỉ liếc hắn ta một cái.
“Cậu Dương, xin lỗi nhé! Tôi là người gốc Tân Hải nên đương nhiên cũng phải làm gì đó cho quê mình rồi!”
“Ông…”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên tỏ vẻ dữ dằn, nhưng không nói gì nữa.
Rõ ràng Lưu Tông Tín đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Lạc Tuyết ngồi cạnh Sở Bắc thì đã ngây ngốc.
Với những người này, năm sáu trăm triệu chỉ như năm, sáu đồng.
Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu.
Nhưng cô không hiểu tại sao hình như các nhân vật lớn này đều đang chống đối Dương Xuyên?
Sở Bắc ngồi bên cạnh chỉ nhếch mép cười.
Dù anh không nói gì, nhưng đã nắm cục diện trong tay.
Thanh Phong mỉm cười, cảm thấy hơi vô vị.
Toàn các dự án bé tẹo, chẳng bõ cho anh ta tham gia.
“Vậy thì tôi thay mặt cho người dân Tân Hải cảm ơn gia chủ Lưu!”
Bí thư Vương lên tiếng rồi chốt đơn.
“Tiếp theo…”
“Khoan đã!”
Dương Xuyên lập tức ngắt lời.
Hắn ta đứng dậy dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người rồi liếc mắt với vẻ coi thường.
“Bí thư Vương, các dự án này nhỏ quá, cứ thế này khéo đến tối cũng không xong mất”.
“Tôi thấy, hay chúng ta gộp các dự án nhỏ thành một rồi đấu thầu chung đi, tránh cho kẻ khác lại chen chân vào!”
Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Gộp chung các dự án nhỏ lại với nhau ư?
Thế có mà lên đến cả trăm tỷ à?
Cùng với vẻ kinh ngạc, hầu hết mọi người đều đàn dè bỉu Dương Xuyên.
Tránh cho kẻ khác chen chân ư? Hắn ta nói vậy là chê bôi họ chứ gì?
Hắn ta định không chừa một dự án nào lại cho họ đây mà.
Tâm địa xấu xa!
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 405“Tôi trả sáu trăm triệu!”Cái gì?Mọi người ở phía sau lại hoang mang!Với họ thì Dương Xuyên đã đủ hâm rồi.Không ngờ vẫn còn người khác hâm hơn hắn ta.Mặt Dương Xuyên nhăn lại.Rõ ràng Lưu Tông Tín này đang ngáng đường hắn ta mà.Song, Lưu Tông Tín chỉ liếc hắn ta một cái.“Cậu Dương, xin lỗi nhé! Tôi là người gốc Tân Hải nên đương nhiên cũng phải làm gì đó cho quê mình rồi!”“Ông…”Nghe thấy thế, Dương Xuyên tỏ vẻ dữ dằn, nhưng không nói gì nữa.Rõ ràng Lưu Tông Tín đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.Lạc Tuyết ngồi cạnh Sở Bắc thì đã ngây ngốc.Với những người này, năm sáu trăm triệu chỉ như năm, sáu đồng.Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu.Nhưng cô không hiểu tại sao hình như các nhân vật lớn này đều đang chống đối Dương Xuyên?Sở Bắc ngồi bên cạnh chỉ nhếch mép cười.Dù anh không nói gì, nhưng đã nắm cục diện trong tay.Thanh Phong mỉm cười, cảm thấy hơi vô vị.Toàn các dự án bé tẹo, chẳng bõ cho anh ta tham gia.“Vậy thì tôi thay mặt cho người dân Tân Hải cảm ơn gia chủ Lưu!”Bí thư Vương lên tiếng rồi chốt đơn.“Tiếp theo…”“Khoan đã!”Dương Xuyên lập tức ngắt lời.Hắn ta đứng dậy dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người rồi liếc mắt với vẻ coi thường.“Bí thư Vương, các dự án này nhỏ quá, cứ thế này khéo đến tối cũng không xong mất”.“Tôi thấy, hay chúng ta gộp các dự án nhỏ thành một rồi đấu thầu chung đi, tránh cho kẻ khác lại chen chân vào!”Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.Gộp chung các dự án nhỏ lại với nhau ư?Thế có mà lên đến cả trăm tỷ à?Cùng với vẻ kinh ngạc, hầu hết mọi người đều đàn dè bỉu Dương Xuyên.Tránh cho kẻ khác chen chân ư? Hắn ta nói vậy là chê bôi họ chứ gì?Hắn ta định không chừa một dự án nào lại cho họ đây mà.Tâm địa xấu xa!