Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 430
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 430Uỳnh!Một tiếng động lớn vang lên, khiến cả toà nhà như rung chuyển.Bụi bay tung toé khiến Dương Xuyên không thể mở mắt ra nổi.Điều này chứng tỏ thang máy đã rơi xuống rồi.Lực rơi mạnh thế này thì đến người làm bằng sắt cũng nát bét thôi.“Ha ha, Sở Bắc, cuối cùng thì mày cũng thua dưới tay tao thôi!”Dương Xuyên vô cùng tự tin với vẻ đắc ý như cũ.Hắn ta nhìn chằm chằm vào thang máy để chờ thấy Sở Bắc chết thảm.Khi ấy, hắn ta mới có thể xả được mối hận thật sự.Kẽo kẹt!Cửa thang máy mở ra, Dương Xuyên gần như không thể chờ được nữa.Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta đã tắt, đôi mắt thì trố ra.“Sao… sao thế này?”Dương Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô cùng khó tin.Thậm chí, hắn ta còn đang thấy vô cùng khiếp sợ.Bên trong thang máy gần như biến dạng có một bóng người.Một người rất quen!Cộc cộc!Người đó cất bước bình thản đi ra.Đó chính là Sở Bắc!Tiểu Vũ Tâm đang nằm gọn trong lòng anh.Cô bé nhắm chặt mắt lại, không sợ hãi mà cũng không hề bị xây xát gì.Như thể chỉ vừa ngủ mơ mà thôi.“Không, không thể nào! Mày là người hay là ma vậy?”Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi lùi lại, giọng nói vang lên vô cùng sợ sệt.Những hai mươi tầng cơ mà!Tại sao Sở Bắc vẫn lành lặn thế này?Hơn nữa, Tiểu Vũ Tâm ở trong lòng anh cũng không sao cả.Chuyện này…Cảnh tượng quái lạ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Xuyên.Hắn ta nhìn Sở Bắc mà như thấy ma quỷ.“Hình như anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”Sở Bắc cất giọng bình thản rồi lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.Câu hỏi đó khiến Dương Xuyên run rẩy, không còn nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi.Hắn ta quay người định bỏ chạy, nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Vũ đã chặn lối thoát của mình từ lúc nào không hay.Dương Xuyên cắn răng, cảm thấy rất tuyệt vọng.“Sở Bắc, mày, mày định làm gì? Tao là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, mày mà động vào tao thì cả nhà tao sẽ không tha cho mày đâu”.Dương Xuyên ấp úng cất giọng uy hiếp.
Chương 430
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cả toà nhà như rung chuyển.
Bụi bay tung toé khiến Dương Xuyên không thể mở mắt ra nổi.
Điều này chứng tỏ thang máy đã rơi xuống rồi.
Lực rơi mạnh thế này thì đến người làm bằng sắt cũng nát bét thôi.
“Ha ha, Sở Bắc, cuối cùng thì mày cũng thua dưới tay tao thôi!”
Dương Xuyên vô cùng tự tin với vẻ đắc ý như cũ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào thang máy để chờ thấy Sở Bắc chết thảm.
Khi ấy, hắn ta mới có thể xả được mối hận thật sự.
Kẽo kẹt!
Cửa thang máy mở ra, Dương Xuyên gần như không thể chờ được nữa.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta đã tắt, đôi mắt thì trố ra.
“Sao… sao thế này?”
Dương Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô cùng khó tin.
Thậm chí, hắn ta còn đang thấy vô cùng khiếp sợ.
Bên trong thang máy gần như biến dạng có một bóng người.
Một người rất quen!
Cộc cộc!
Người đó cất bước bình thản đi ra.
Đó chính là Sở Bắc!
Tiểu Vũ Tâm đang nằm gọn trong lòng anh.
Cô bé nhắm chặt mắt lại, không sợ hãi mà cũng không hề bị xây xát gì.
Như thể chỉ vừa ngủ mơ mà thôi.
“Không, không thể nào! Mày là người hay là ma vậy?”
Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi lùi lại, giọng nói vang lên vô cùng sợ sệt.
Những hai mươi tầng cơ mà!
Tại sao Sở Bắc vẫn lành lặn thế này?
Hơn nữa, Tiểu Vũ Tâm ở trong lòng anh cũng không sao cả.
Chuyện này…
Cảnh tượng quái lạ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Xuyên.
Hắn ta nhìn Sở Bắc mà như thấy ma quỷ.
“Hình như anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”
Sở Bắc cất giọng bình thản rồi lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.
Câu hỏi đó khiến Dương Xuyên run rẩy, không còn nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi.
Hắn ta quay người định bỏ chạy, nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Vũ đã chặn lối thoát của mình từ lúc nào không hay.
Dương Xuyên cắn răng, cảm thấy rất tuyệt vọng.
“Sở Bắc, mày, mày định làm gì? Tao là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, mày mà động vào tao thì cả nhà tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Dương Xuyên ấp úng cất giọng uy hiếp.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 430Uỳnh!Một tiếng động lớn vang lên, khiến cả toà nhà như rung chuyển.Bụi bay tung toé khiến Dương Xuyên không thể mở mắt ra nổi.Điều này chứng tỏ thang máy đã rơi xuống rồi.Lực rơi mạnh thế này thì đến người làm bằng sắt cũng nát bét thôi.“Ha ha, Sở Bắc, cuối cùng thì mày cũng thua dưới tay tao thôi!”Dương Xuyên vô cùng tự tin với vẻ đắc ý như cũ.Hắn ta nhìn chằm chằm vào thang máy để chờ thấy Sở Bắc chết thảm.Khi ấy, hắn ta mới có thể xả được mối hận thật sự.Kẽo kẹt!Cửa thang máy mở ra, Dương Xuyên gần như không thể chờ được nữa.Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta đã tắt, đôi mắt thì trố ra.“Sao… sao thế này?”Dương Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô cùng khó tin.Thậm chí, hắn ta còn đang thấy vô cùng khiếp sợ.Bên trong thang máy gần như biến dạng có một bóng người.Một người rất quen!Cộc cộc!Người đó cất bước bình thản đi ra.Đó chính là Sở Bắc!Tiểu Vũ Tâm đang nằm gọn trong lòng anh.Cô bé nhắm chặt mắt lại, không sợ hãi mà cũng không hề bị xây xát gì.Như thể chỉ vừa ngủ mơ mà thôi.“Không, không thể nào! Mày là người hay là ma vậy?”Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi lùi lại, giọng nói vang lên vô cùng sợ sệt.Những hai mươi tầng cơ mà!Tại sao Sở Bắc vẫn lành lặn thế này?Hơn nữa, Tiểu Vũ Tâm ở trong lòng anh cũng không sao cả.Chuyện này…Cảnh tượng quái lạ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Xuyên.Hắn ta nhìn Sở Bắc mà như thấy ma quỷ.“Hình như anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”Sở Bắc cất giọng bình thản rồi lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.Câu hỏi đó khiến Dương Xuyên run rẩy, không còn nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi.Hắn ta quay người định bỏ chạy, nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Vũ đã chặn lối thoát của mình từ lúc nào không hay.Dương Xuyên cắn răng, cảm thấy rất tuyệt vọng.“Sở Bắc, mày, mày định làm gì? Tao là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, mày mà động vào tao thì cả nhà tao sẽ không tha cho mày đâu”.Dương Xuyên ấp úng cất giọng uy hiếp.