Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 473
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 473“Tôi còn chưa lấy vợ sinh con, xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”Cả căn phòng vang lên tiếng khóc và tiếng cầu xin.La Lục đứng còn không vững, thậm chí chẳng còn sức mà cất lời.Lạc Tuyết và Chu Cầm thì nuốt nước miếng, không hiểu ra làm sao.Cảm giác coi mạng người như cỏ rác thế này thật kinh khủng.Còn Chu Lệ và Dương Ân thì đã đờ đẫn.Thậm chí họ còn không dám thở mạnh, vì lo Sở Bắc chú ý đến mình.“Dạy cho họ một bài học là được rồi, đừng tuyệt tình thế!”Sở Bắc cất giọng thản nhiên, một câu quyết định vận mệnh của nhóm La Lục.“Vâng thưa cậu Sở!”Long Tam thở phào một hơi, nhưng khi nhìn sang La Lục thì lừ mắt.“Còn ngây ra đó à? Lôi đám này xuống chặt đứt hết tay chân rồi tống ra ngoại thành làm ăn xin!”Lăn lộn trong giới này bao năm, đương nhiên Long Tam có thể hiểu được ý của Sở Bắc.Chỉ cần không xảy ra án mạng thôi, còn đâu phải xử mạnh tay hết mức có thể.Long Tam vừa nói dứt câu, nhóm La Lục như nghe thấy sét đánh bên tai.Mặt họ tái mét với vẻ đầy hối hận và sợ hãi.Nếu biết trước Sở Bắc có thân phận thế này, dù có cho một trăm lá gan thì họ cung không dám gây chuyện với Sở Bắc và Lạc Tuyết.Nhưng tiếc là giờ đã quá muộn rồi.Đến cơ hội hối hận cũng không còn nữa, bọn họ đã bị người của Long Tam lôi đi.Chẳng mấy chốc, căn phòng đã yên tĩnh trở lại.Chỉ có tiếng hít thở mạnh của mẹ con Dương Ân.Trong mắt họ chỉ còn lại sự sợ hãi.Cả hai mẹ con không dám ho he một câu.“Còn hai người…”Sở Bắc ngoái lại rồi hướng đôi mắt sâu thăm thẳm về phía Chu Lệ và Dương Ân.Hai mẹ con họ sợ hết hồn.“Sở Bắc, chúng ta là người một nhà, là họ hàng gần! Cậu không được làm gì chúng tôi hết!”“Tiểu Tuyết, chị, hai người nói gì đi chứ, em là em ruột của chị đấy!”Chu Lệ gào khóc rồi níu kéo tình thân.Còn Dương Ân thì không còn dũng khí lên tiếng nữa.Dùng từ nhu nhược để nhận xét về cậu ta cũng chưa đủ.Sở Bắc cau mày rồi im lặng.Giờ mới nhận người thân và xin tha ư?Thế sao ba nãy còn làm vậy?Nói thẳng ra là hai mẹ con nhà này mềm nắn rắn buông.Song, Chu Lệ nói cũng đúng.Dẫu sao bà ta cũng là dì ruột của Lạc Tuyết, nếu anh làm gì quá đáng thì cũng khó ăn nói.Sở Bắc không nói gì, mà ngoái lại nhìn Lạc Tuyết và Chu Cầm.Nếu vậy thì đề nhà họ tự giải quyết với nhau.
Chương 473
“Tôi còn chưa lấy vợ sinh con, xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Cả căn phòng vang lên tiếng khóc và tiếng cầu xin.
La Lục đứng còn không vững, thậm chí chẳng còn sức mà cất lời.
Lạc Tuyết và Chu Cầm thì nuốt nước miếng, không hiểu ra làm sao.
Cảm giác coi mạng người như cỏ rác thế này thật kinh khủng.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì đã đờ đẫn.
Thậm chí họ còn không dám thở mạnh, vì lo Sở Bắc chú ý đến mình.
“Dạy cho họ một bài học là được rồi, đừng tuyệt tình thế!”
Sở Bắc cất giọng thản nhiên, một câu quyết định vận mệnh của nhóm La Lục.
“Vâng thưa cậu Sở!”
Long Tam thở phào một hơi, nhưng khi nhìn sang La Lục thì lừ mắt.
“Còn ngây ra đó à? Lôi đám này xuống chặt đứt hết tay chân rồi tống ra ngoại thành làm ăn xin!”
Lăn lộn trong giới này bao năm, đương nhiên Long Tam có thể hiểu được ý của Sở Bắc.
Chỉ cần không xảy ra án mạng thôi, còn đâu phải xử mạnh tay hết mức có thể.
Long Tam vừa nói dứt câu, nhóm La Lục như nghe thấy sét đánh bên tai.
Mặt họ tái mét với vẻ đầy hối hận và sợ hãi.
Nếu biết trước Sở Bắc có thân phận thế này, dù có cho một trăm lá gan thì họ cung không dám gây chuyện với Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Nhưng tiếc là giờ đã quá muộn rồi.
Đến cơ hội hối hận cũng không còn nữa, bọn họ đã bị người của Long Tam lôi đi.
Chẳng mấy chốc, căn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Chỉ có tiếng hít thở mạnh của mẹ con Dương Ân.
Trong mắt họ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Cả hai mẹ con không dám ho he một câu.
“Còn hai người…”
Sở Bắc ngoái lại rồi hướng đôi mắt sâu thăm thẳm về phía Chu Lệ và Dương Ân.
Hai mẹ con họ sợ hết hồn.
“Sở Bắc, chúng ta là người một nhà, là họ hàng gần! Cậu không được làm gì chúng tôi hết!”
“Tiểu Tuyết, chị, hai người nói gì đi chứ, em là em ruột của chị đấy!”
Chu Lệ gào khóc rồi níu kéo tình thân.
Còn Dương Ân thì không còn dũng khí lên tiếng nữa.
Dùng từ nhu nhược để nhận xét về cậu ta cũng chưa đủ.
Sở Bắc cau mày rồi im lặng.
Giờ mới nhận người thân và xin tha ư?
Thế sao ba nãy còn làm vậy?
Nói thẳng ra là hai mẹ con nhà này mềm nắn rắn buông.
Song, Chu Lệ nói cũng đúng.
Dẫu sao bà ta cũng là dì ruột của Lạc Tuyết, nếu anh làm gì quá đáng thì cũng khó ăn nói.
Sở Bắc không nói gì, mà ngoái lại nhìn Lạc Tuyết và Chu Cầm.
Nếu vậy thì đề nhà họ tự giải quyết với nhau.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 473“Tôi còn chưa lấy vợ sinh con, xin anh tha cho chúng tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”Cả căn phòng vang lên tiếng khóc và tiếng cầu xin.La Lục đứng còn không vững, thậm chí chẳng còn sức mà cất lời.Lạc Tuyết và Chu Cầm thì nuốt nước miếng, không hiểu ra làm sao.Cảm giác coi mạng người như cỏ rác thế này thật kinh khủng.Còn Chu Lệ và Dương Ân thì đã đờ đẫn.Thậm chí họ còn không dám thở mạnh, vì lo Sở Bắc chú ý đến mình.“Dạy cho họ một bài học là được rồi, đừng tuyệt tình thế!”Sở Bắc cất giọng thản nhiên, một câu quyết định vận mệnh của nhóm La Lục.“Vâng thưa cậu Sở!”Long Tam thở phào một hơi, nhưng khi nhìn sang La Lục thì lừ mắt.“Còn ngây ra đó à? Lôi đám này xuống chặt đứt hết tay chân rồi tống ra ngoại thành làm ăn xin!”Lăn lộn trong giới này bao năm, đương nhiên Long Tam có thể hiểu được ý của Sở Bắc.Chỉ cần không xảy ra án mạng thôi, còn đâu phải xử mạnh tay hết mức có thể.Long Tam vừa nói dứt câu, nhóm La Lục như nghe thấy sét đánh bên tai.Mặt họ tái mét với vẻ đầy hối hận và sợ hãi.Nếu biết trước Sở Bắc có thân phận thế này, dù có cho một trăm lá gan thì họ cung không dám gây chuyện với Sở Bắc và Lạc Tuyết.Nhưng tiếc là giờ đã quá muộn rồi.Đến cơ hội hối hận cũng không còn nữa, bọn họ đã bị người của Long Tam lôi đi.Chẳng mấy chốc, căn phòng đã yên tĩnh trở lại.Chỉ có tiếng hít thở mạnh của mẹ con Dương Ân.Trong mắt họ chỉ còn lại sự sợ hãi.Cả hai mẹ con không dám ho he một câu.“Còn hai người…”Sở Bắc ngoái lại rồi hướng đôi mắt sâu thăm thẳm về phía Chu Lệ và Dương Ân.Hai mẹ con họ sợ hết hồn.“Sở Bắc, chúng ta là người một nhà, là họ hàng gần! Cậu không được làm gì chúng tôi hết!”“Tiểu Tuyết, chị, hai người nói gì đi chứ, em là em ruột của chị đấy!”Chu Lệ gào khóc rồi níu kéo tình thân.Còn Dương Ân thì không còn dũng khí lên tiếng nữa.Dùng từ nhu nhược để nhận xét về cậu ta cũng chưa đủ.Sở Bắc cau mày rồi im lặng.Giờ mới nhận người thân và xin tha ư?Thế sao ba nãy còn làm vậy?Nói thẳng ra là hai mẹ con nhà này mềm nắn rắn buông.Song, Chu Lệ nói cũng đúng.Dẫu sao bà ta cũng là dì ruột của Lạc Tuyết, nếu anh làm gì quá đáng thì cũng khó ăn nói.Sở Bắc không nói gì, mà ngoái lại nhìn Lạc Tuyết và Chu Cầm.Nếu vậy thì đề nhà họ tự giải quyết với nhau.