Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 474

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 474Chu Cầm và Lạc Tuyết nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.Sau những gì mà hai mẹ con Dương Ân đã làm, dù Sở Bắc có đuổi cùng giết tận cũng không hề quá đáng.Nhưng dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của Chu Cầm.Mối quan hệ máu mủ này không thể cắt đứt được.“Sở Bắc, tôi thấy hay bỏ qua đi, dẫu sao cậu với Tiểu Tuyết cũng chưa làm sao cả”.Chu Cầm suy nghĩ một lát rồi vẫn mềm lòng.Lạc Tuyết thở dài rồi kéo ống tay áo Sở Bắc: “Nghe lời mẹ đi, không thì cũng chẳng còn cách nào hay hơn”.“Đúng đúng, Sở Bắc, dì xin lỗi cháu, thật lòng xin lỗi! Chuyện hôm nay, mình xí xoá nhé!”“Người một nhà cả mà!”Chu Lệ lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, còn lời xin lỗi của bà ta thì không có một chút thành ý nào.“Được, mọi người tự giải quyết với nhau đi!”Sở Bắc lắc đầu rồi quay mặt đi.Vừa nhìn là anh biết hai mẹ con nhà này không chịu an phận rồi.Lần này anh tha cho họ, chỉ e lần sau họ còn quá quắt hơn.Sở Bắc cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, nếu họ không biết hối cải thì đừng trách anh là ác.“Được được, mẹ con dì sẽ tự lo liệu, giờ nhà dì về đây, không làm phiền mọi người nữa”.Chu Lệ tươi cười, song ánh mắt vẫn có vẻ căm hận.Bà ta đỡ con mình đang mềm như sợi bún lên rồi rời đi.Chu Cầm thấy thế thì do dự một chút rồi đuổi theo.Chẳng mấy chốc, căn phòng vốn đông đúc chỉ còn lại Sở Bắc, Lạc Tuyết và Long Tam.Dù mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng chưa được Sở Bắc cho phép thì Long Tam chưa dám về.“Việc tôi giao, anh đã tra xong chưa?”Long Tam ngẩn người rồi cúi xuống giải thích.“Cậu Sở, có một chút manh mối rồi, nếu có tiến triển hơn thì tôi sẽ báo cho cậu ngay”.“Anh vất vả rồi!”Sở Bắc gật đầu, sau đó đưa Lạc Tuyết đến nhà trẻ đón con luôn.Thấy Sở Bắc rời đi, Long Tam mới thở phào một hơi.Lưng gã đã ướt đẫm mồ hôi.…“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, nhịn là khó chịu lắm đấy”.Sở Bắc và Lạc Tuyết bắt taxi, thấy cô do dự định lên tiếng mấy lần nhưng lại thôi, Sở Bắc quyết định phá tan bầu không khí yên lặng.“Tôi…”Lạc Tuyết bần thần, định hỏi nhưng lại thôi.Mãi sau đó, cô mới nói: “Tại sao?”Tài xế taxi nghe thấy vậy thì không hiểu ra làm sao, chỉ có Sở Bắc là rõ như ban ngày.

Chương 474

Chu Cầm và Lạc Tuyết nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.

Sau những gì mà hai mẹ con Dương Ân đã làm, dù Sở Bắc có đuổi cùng giết tận cũng không hề quá đáng.

Nhưng dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của Chu Cầm.

Mối quan hệ máu mủ này không thể cắt đứt được.

“Sở Bắc, tôi thấy hay bỏ qua đi, dẫu sao cậu với Tiểu Tuyết cũng chưa làm sao cả”.

Chu Cầm suy nghĩ một lát rồi vẫn mềm lòng.

Lạc Tuyết thở dài rồi kéo ống tay áo Sở Bắc: “Nghe lời mẹ đi, không thì cũng chẳng còn cách nào hay hơn”.

“Đúng đúng, Sở Bắc, dì xin lỗi cháu, thật lòng xin lỗi! Chuyện hôm nay, mình xí xoá nhé!”

“Người một nhà cả mà!”

Chu Lệ lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, còn lời xin lỗi của bà ta thì không có một chút thành ý nào.

“Được, mọi người tự giải quyết với nhau đi!”

Sở Bắc lắc đầu rồi quay mặt đi.

Vừa nhìn là anh biết hai mẹ con nhà này không chịu an phận rồi.

Lần này anh tha cho họ, chỉ e lần sau họ còn quá quắt hơn.

Sở Bắc cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, nếu họ không biết hối cải thì đừng trách anh là ác.

“Được được, mẹ con dì sẽ tự lo liệu, giờ nhà dì về đây, không làm phiền mọi người nữa”.

Chu Lệ tươi cười, song ánh mắt vẫn có vẻ căm hận.

Bà ta đỡ con mình đang mềm như sợi bún lên rồi rời đi.

Chu Cầm thấy thế thì do dự một chút rồi đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, căn phòng vốn đông đúc chỉ còn lại Sở Bắc, Lạc Tuyết và Long Tam.

Dù mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng chưa được Sở Bắc cho phép thì Long Tam chưa dám về.

“Việc tôi giao, anh đã tra xong chưa?”

Long Tam ngẩn người rồi cúi xuống giải thích.

“Cậu Sở, có một chút manh mối rồi, nếu có tiến triển hơn thì tôi sẽ báo cho cậu ngay”.

“Anh vất vả rồi!”

Sở Bắc gật đầu, sau đó đưa Lạc Tuyết đến nhà trẻ đón con luôn.

Thấy Sở Bắc rời đi, Long Tam mới thở phào một hơi.

Lưng gã đã ướt đẫm mồ hôi.

“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, nhịn là khó chịu lắm đấy”.

Sở Bắc và Lạc Tuyết bắt taxi, thấy cô do dự định lên tiếng mấy lần nhưng lại thôi, Sở Bắc quyết định phá tan bầu không khí yên lặng.

“Tôi…”

Lạc Tuyết bần thần, định hỏi nhưng lại thôi.

Mãi sau đó, cô mới nói: “Tại sao?”

Tài xế taxi nghe thấy vậy thì không hiểu ra làm sao, chỉ có Sở Bắc là rõ như ban ngày.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 474Chu Cầm và Lạc Tuyết nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.Sau những gì mà hai mẹ con Dương Ân đã làm, dù Sở Bắc có đuổi cùng giết tận cũng không hề quá đáng.Nhưng dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của Chu Cầm.Mối quan hệ máu mủ này không thể cắt đứt được.“Sở Bắc, tôi thấy hay bỏ qua đi, dẫu sao cậu với Tiểu Tuyết cũng chưa làm sao cả”.Chu Cầm suy nghĩ một lát rồi vẫn mềm lòng.Lạc Tuyết thở dài rồi kéo ống tay áo Sở Bắc: “Nghe lời mẹ đi, không thì cũng chẳng còn cách nào hay hơn”.“Đúng đúng, Sở Bắc, dì xin lỗi cháu, thật lòng xin lỗi! Chuyện hôm nay, mình xí xoá nhé!”“Người một nhà cả mà!”Chu Lệ lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, còn lời xin lỗi của bà ta thì không có một chút thành ý nào.“Được, mọi người tự giải quyết với nhau đi!”Sở Bắc lắc đầu rồi quay mặt đi.Vừa nhìn là anh biết hai mẹ con nhà này không chịu an phận rồi.Lần này anh tha cho họ, chỉ e lần sau họ còn quá quắt hơn.Sở Bắc cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, nếu họ không biết hối cải thì đừng trách anh là ác.“Được được, mẹ con dì sẽ tự lo liệu, giờ nhà dì về đây, không làm phiền mọi người nữa”.Chu Lệ tươi cười, song ánh mắt vẫn có vẻ căm hận.Bà ta đỡ con mình đang mềm như sợi bún lên rồi rời đi.Chu Cầm thấy thế thì do dự một chút rồi đuổi theo.Chẳng mấy chốc, căn phòng vốn đông đúc chỉ còn lại Sở Bắc, Lạc Tuyết và Long Tam.Dù mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng chưa được Sở Bắc cho phép thì Long Tam chưa dám về.“Việc tôi giao, anh đã tra xong chưa?”Long Tam ngẩn người rồi cúi xuống giải thích.“Cậu Sở, có một chút manh mối rồi, nếu có tiến triển hơn thì tôi sẽ báo cho cậu ngay”.“Anh vất vả rồi!”Sở Bắc gật đầu, sau đó đưa Lạc Tuyết đến nhà trẻ đón con luôn.Thấy Sở Bắc rời đi, Long Tam mới thở phào một hơi.Lưng gã đã ướt đẫm mồ hôi.…“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, nhịn là khó chịu lắm đấy”.Sở Bắc và Lạc Tuyết bắt taxi, thấy cô do dự định lên tiếng mấy lần nhưng lại thôi, Sở Bắc quyết định phá tan bầu không khí yên lặng.“Tôi…”Lạc Tuyết bần thần, định hỏi nhưng lại thôi.Mãi sau đó, cô mới nói: “Tại sao?”Tài xế taxi nghe thấy vậy thì không hiểu ra làm sao, chỉ có Sở Bắc là rõ như ban ngày.

Chương 474