Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 493
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 493Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.“Sao anh lại đến đây?”Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.Sở Bắc cũng mỉm cười.Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.Anh là thần tương trấn quốc thì thiếu gì tiền đâu.Điều duy nhất anh muốn là Lạc Tuyết và con gái của họ được vui vẻ mỗi ngày.“Để anh giúp em!”Nghe thấy tiếng Lạc Tuyết lại sắp xếp đồ chơi, Sở Bắc tiến lên định giúp.“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.“Uyển Uyển, là cậu à?”Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.“Tiểu Tuyết?”Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”
Chương 493
Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.
Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.
Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.
Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.
Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.
“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.
Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”
Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.
“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.
Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.
“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.
Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.
Sở Bắc cũng mỉm cười.
Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.
Anh là thần tương trấn quốc thì thiếu gì tiền đâu.
Điều duy nhất anh muốn là Lạc Tuyết và con gái của họ được vui vẻ mỗi ngày.
“Để anh giúp em!”
Nghe thấy tiếng Lạc Tuyết lại sắp xếp đồ chơi, Sở Bắc tiến lên định giúp.
“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”
Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.
“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.
Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.
Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.
Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.
“Uyển Uyển, là cậu à?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Tuyết?”
Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 493Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.“Sao anh lại đến đây?”Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.Sở Bắc cũng mỉm cười.Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.Anh là thần tương trấn quốc thì thiếu gì tiền đâu.Điều duy nhất anh muốn là Lạc Tuyết và con gái của họ được vui vẻ mỗi ngày.“Để anh giúp em!”Nghe thấy tiếng Lạc Tuyết lại sắp xếp đồ chơi, Sở Bắc tiến lên định giúp.“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.“Uyển Uyển, là cậu à?”Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.“Tiểu Tuyết?”Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”