Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 514

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 514Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.Một đám thanh niên xông vào, người đi đầu chính là người vừa cất tiếng mắng chửi.Vì Sở Bắc ngồi trong góc khuất nên Lưu Phong không nhìn thấy anh.“Chậc chậc, không ngờ ở đây cũng gặp được hàng cực phẩm cỡ này!”Đám thanh niên nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với ánh mắt hau háu.“Anh Phong, hai em này hết xẩy, hôm nay anh em mình số đỏ rồi, ha ha”.Nghe thấy những lời tục tĩu của họ, Lạc Tuyết và Tô Uyển sợ đến mức rụt cổ, mặt thì tái xanh.“Các người là ai? Vào đây làm gì?”Lạc Tuyết cố kìm chế sự sợ hãi rồi nghiêm giọng hỏi đám thanh niên ấy.Nghe cô hỏi vậy, đám đó càng nổi hứng dâm tà hơn.“Bé đừng sợ, bọn anh chỉ muốn thương bé thôi mà, ha ha!”Lưu Phong nghe đám bạn nói thế thì cũng nổi hứng, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Tô Uyển và Lạc Tuyết.Uỳnh.Khi hắn nhìn thấy Lạc Tuyết thì lập tức sững người.Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn sang bên cạnh cô.Khi nhìn thấy Sở Bắc đang ngồi cạnh Lạc Tuyết, mặt Lưu Phong biến sắc, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn.Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán cứ thế túa ra.Đám thanh niên kia không chú ý tới vẻ khác lạ của Lưu Phong nên vẫn tiếp tục cợt nhả với Tô Uyển và Lạc Tuyết.“Anh Phong, anh yên tâm, bọn em sẽ dâng em đẹp nhất cho anh”.Một tên chỉ vào Lạc Tuyết rồi nói bằng giọng nịnh bợ với Lưu Phong.Chát!Nghe thấy thế, Lưu Phong giật bắn mình rồi quay lại tát cho tên đó một cái đau điếng.“Mẹ kiếp! Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo tao!”Lưu Phong gào lên chửi bới tên đó.Những người khác thấy thế thì tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ai cũng có vẻ oan ức.“Anh Phong, sao anh lại đánh em? Em nói gì sai sao?”

Chương 514

Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.

Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.

Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.

Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.

Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.

“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”

Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.

Một đám thanh niên xông vào, người đi đầu chính là người vừa cất tiếng mắng chửi.

Vì Sở Bắc ngồi trong góc khuất nên Lưu Phong không nhìn thấy anh.

“Chậc chậc, không ngờ ở đây cũng gặp được hàng cực phẩm cỡ này!”

Đám thanh niên nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với ánh mắt hau háu.

“Anh Phong, hai em này hết xẩy, hôm nay anh em mình số đỏ rồi, ha ha”.

Nghe thấy những lời tục tĩu của họ, Lạc Tuyết và Tô Uyển sợ đến mức rụt cổ, mặt thì tái xanh.

“Các người là ai? Vào đây làm gì?”

Lạc Tuyết cố kìm chế sự sợ hãi rồi nghiêm giọng hỏi đám thanh niên ấy.

Nghe cô hỏi vậy, đám đó càng nổi hứng dâm tà hơn.

“Bé đừng sợ, bọn anh chỉ muốn thương bé thôi mà, ha ha!”

Lưu Phong nghe đám bạn nói thế thì cũng nổi hứng, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Tô Uyển và Lạc Tuyết.

Uỳnh.

Khi hắn nhìn thấy Lạc Tuyết thì lập tức sững người.

Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn sang bên cạnh cô.

Khi nhìn thấy Sở Bắc đang ngồi cạnh Lạc Tuyết, mặt Lưu Phong biến sắc, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn.

Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán cứ thế túa ra.

Đám thanh niên kia không chú ý tới vẻ khác lạ của Lưu Phong nên vẫn tiếp tục cợt nhả với Tô Uyển và Lạc Tuyết.

“Anh Phong, anh yên tâm, bọn em sẽ dâng em đẹp nhất cho anh”.

Một tên chỉ vào Lạc Tuyết rồi nói bằng giọng nịnh bợ với Lưu Phong.

Chát!

Nghe thấy thế, Lưu Phong giật bắn mình rồi quay lại tát cho tên đó một cái đau điếng.

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo tao!”

Lưu Phong gào lên chửi bới tên đó.

Những người khác thấy thế thì tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ai cũng có vẻ oan ức.

“Anh Phong, sao anh lại đánh em? Em nói gì sai sao?”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 514Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.Một đám thanh niên xông vào, người đi đầu chính là người vừa cất tiếng mắng chửi.Vì Sở Bắc ngồi trong góc khuất nên Lưu Phong không nhìn thấy anh.“Chậc chậc, không ngờ ở đây cũng gặp được hàng cực phẩm cỡ này!”Đám thanh niên nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với ánh mắt hau háu.“Anh Phong, hai em này hết xẩy, hôm nay anh em mình số đỏ rồi, ha ha”.Nghe thấy những lời tục tĩu của họ, Lạc Tuyết và Tô Uyển sợ đến mức rụt cổ, mặt thì tái xanh.“Các người là ai? Vào đây làm gì?”Lạc Tuyết cố kìm chế sự sợ hãi rồi nghiêm giọng hỏi đám thanh niên ấy.Nghe cô hỏi vậy, đám đó càng nổi hứng dâm tà hơn.“Bé đừng sợ, bọn anh chỉ muốn thương bé thôi mà, ha ha!”Lưu Phong nghe đám bạn nói thế thì cũng nổi hứng, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Tô Uyển và Lạc Tuyết.Uỳnh.Khi hắn nhìn thấy Lạc Tuyết thì lập tức sững người.Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn sang bên cạnh cô.Khi nhìn thấy Sở Bắc đang ngồi cạnh Lạc Tuyết, mặt Lưu Phong biến sắc, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn.Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán cứ thế túa ra.Đám thanh niên kia không chú ý tới vẻ khác lạ của Lưu Phong nên vẫn tiếp tục cợt nhả với Tô Uyển và Lạc Tuyết.“Anh Phong, anh yên tâm, bọn em sẽ dâng em đẹp nhất cho anh”.Một tên chỉ vào Lạc Tuyết rồi nói bằng giọng nịnh bợ với Lưu Phong.Chát!Nghe thấy thế, Lưu Phong giật bắn mình rồi quay lại tát cho tên đó một cái đau điếng.“Mẹ kiếp! Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo tao!”Lưu Phong gào lên chửi bới tên đó.Những người khác thấy thế thì tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ai cũng có vẻ oan ức.“Anh Phong, sao anh lại đánh em? Em nói gì sai sao?”

Chương 514