Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 515
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 515Tên bị Lưu Phong tát vừa tủi thân vừa khó hiểu, quyết định phải hỏi cho ra lẽ.Nhưng Lưu Phong đã nổi giận rồi đạp vào mông gã, khiến gã ngã nhào.“Mẹ thằng này, đừng gọi tao là anh Phong nữa”.Lưu Phong méo mặt nhìn gã đó rồi gào lên.Sau đó, hắn quay sang Sở Bắc rồi tỏ vẻ sợ sệt.“Anh Sở, xin lỗi anh! Tôi không biết anh đang ở đây, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám quấy rầy đâu ạ”.Sở Bắc cười nói: “Nhưng cậu đã quấy rầy tôi mất rồi, hơn nữa trông cậu còn rất oai là đằng khác, không biết trên đời này còn có việc gì mà cậu không dám làm không?”Nghe thấy thế, Lưu Phong như muốn phát điên.Thực lực của nhà họ Lưu có thể khiến hắn ngông nghênh trước mặt bao người.Nhưng với Sở Bắc thì có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám phạm lỗi với anh.Ngày trước, khi nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Sở Bắc đã ra tay xoay chuyển tình thế và cứu nhà họ.Hơn nữa, hắn đã biết thân phận của Sở Bắc, hiểu rõ rằng chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lưu của hắn sẽ biến mất ngay.Đây không phải là sợ đông sợ tây, mà là sự thật.Bố hắn đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần là tuyệt đối không được chọc giận Sở Bắc.Nếu không thì hắn chết lúc nào cũng không hay.“Sao thế, câm rồi à?”Trong lúc Lưu Phong đang vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Sở Bắc lại vang lên.Lưu Phong giật bắn mình, vội vàng dè dặt đáp: “Anh… Sở, là họ tự nói thế chứ không phải tôi sai khiến đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi”.Lúc này, Lưu Phong chỉ muốn xoá sạch quan hệ với đám bạn bè xấu này thôi.“Anh Phong, anh…”Đám bạn của Lưu Phong nghe thấy thế thì tỏ vẻ khó tin.“Tao đã nói rồi chúng mày đừng gọi tao là anh Phong nữa, tao không có anh em gì với chúng mày hết!”Dứt lời, Lưu Phong phớt lờ đám đó rồi nhìn sang Sở Bắc với vẻ nịnh bợ.“Anh Sở, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết là anh thì có cho một trăm lá gan thì tôi cũng không dám tới gây sự đâu ạ!”Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ thái độ ra sao.Một lát sau, anh nói: “Nói linh tinh vừa thôi, giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”Thấy Sở Bắc đã nổi giận, Lưu Phong cuống lên ngay.Nghĩ rồi, hắn quay lại rồi gào lên với đám bạn.“Mẹ chúng mày còn ngây ra đấy à? Mau xin lỗi anh Sở, nhanh lên!”Xin lỗi?Đám kia nhăn mặt, nếu chuyện họ xin lỗi mà để bên ngoài biết được thì sau này biết sống sao ở cái đất này nữa?Nhưng bây giờ, dù họ không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng từ thái độ của Lưu Phong có thể thấy chắc chắn Sở Bắc là một người không đơn giản.
Chương 515
Tên bị Lưu Phong tát vừa tủi thân vừa khó hiểu, quyết định phải hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Lưu Phong đã nổi giận rồi đạp vào mông gã, khiến gã ngã nhào.
“Mẹ thằng này, đừng gọi tao là anh Phong nữa”.
Lưu Phong méo mặt nhìn gã đó rồi gào lên.
Sau đó, hắn quay sang Sở Bắc rồi tỏ vẻ sợ sệt.
“Anh Sở, xin lỗi anh! Tôi không biết anh đang ở đây, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám quấy rầy đâu ạ”.
Sở Bắc cười nói: “Nhưng cậu đã quấy rầy tôi mất rồi, hơn nữa trông cậu còn rất oai là đằng khác, không biết trên đời này còn có việc gì mà cậu không dám làm không?”
Nghe thấy thế, Lưu Phong như muốn phát điên.
Thực lực của nhà họ Lưu có thể khiến hắn ngông nghênh trước mặt bao người.
Nhưng với Sở Bắc thì có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám phạm lỗi với anh.
Ngày trước, khi nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Sở Bắc đã ra tay xoay chuyển tình thế và cứu nhà họ.
Hơn nữa, hắn đã biết thân phận của Sở Bắc, hiểu rõ rằng chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lưu của hắn sẽ biến mất ngay.
Đây không phải là sợ đông sợ tây, mà là sự thật.
Bố hắn đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần là tuyệt đối không được chọc giận Sở Bắc.
Nếu không thì hắn chết lúc nào cũng không hay.
“Sao thế, câm rồi à?”
Trong lúc Lưu Phong đang vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Sở Bắc lại vang lên.
Lưu Phong giật bắn mình, vội vàng dè dặt đáp: “Anh… Sở, là họ tự nói thế chứ không phải tôi sai khiến đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi”.
Lúc này, Lưu Phong chỉ muốn xoá sạch quan hệ với đám bạn bè xấu này thôi.
“Anh Phong, anh…”
Đám bạn của Lưu Phong nghe thấy thế thì tỏ vẻ khó tin.
“Tao đã nói rồi chúng mày đừng gọi tao là anh Phong nữa, tao không có anh em gì với chúng mày hết!”
Dứt lời, Lưu Phong phớt lờ đám đó rồi nhìn sang Sở Bắc với vẻ nịnh bợ.
“Anh Sở, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết là anh thì có cho một trăm lá gan thì tôi cũng không dám tới gây sự đâu ạ!”
Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ thái độ ra sao.
Một lát sau, anh nói: “Nói linh tinh vừa thôi, giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”
Thấy Sở Bắc đã nổi giận, Lưu Phong cuống lên ngay.
Nghĩ rồi, hắn quay lại rồi gào lên với đám bạn.
“Mẹ chúng mày còn ngây ra đấy à? Mau xin lỗi anh Sở, nhanh lên!”
Xin lỗi?
Đám kia nhăn mặt, nếu chuyện họ xin lỗi mà để bên ngoài biết được thì sau này biết sống sao ở cái đất này nữa?
Nhưng bây giờ, dù họ không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng từ thái độ của Lưu Phong có thể thấy chắc chắn Sở Bắc là một người không đơn giản.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 515Tên bị Lưu Phong tát vừa tủi thân vừa khó hiểu, quyết định phải hỏi cho ra lẽ.Nhưng Lưu Phong đã nổi giận rồi đạp vào mông gã, khiến gã ngã nhào.“Mẹ thằng này, đừng gọi tao là anh Phong nữa”.Lưu Phong méo mặt nhìn gã đó rồi gào lên.Sau đó, hắn quay sang Sở Bắc rồi tỏ vẻ sợ sệt.“Anh Sở, xin lỗi anh! Tôi không biết anh đang ở đây, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám quấy rầy đâu ạ”.Sở Bắc cười nói: “Nhưng cậu đã quấy rầy tôi mất rồi, hơn nữa trông cậu còn rất oai là đằng khác, không biết trên đời này còn có việc gì mà cậu không dám làm không?”Nghe thấy thế, Lưu Phong như muốn phát điên.Thực lực của nhà họ Lưu có thể khiến hắn ngông nghênh trước mặt bao người.Nhưng với Sở Bắc thì có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám phạm lỗi với anh.Ngày trước, khi nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Sở Bắc đã ra tay xoay chuyển tình thế và cứu nhà họ.Hơn nữa, hắn đã biết thân phận của Sở Bắc, hiểu rõ rằng chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lưu của hắn sẽ biến mất ngay.Đây không phải là sợ đông sợ tây, mà là sự thật.Bố hắn đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần là tuyệt đối không được chọc giận Sở Bắc.Nếu không thì hắn chết lúc nào cũng không hay.“Sao thế, câm rồi à?”Trong lúc Lưu Phong đang vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Sở Bắc lại vang lên.Lưu Phong giật bắn mình, vội vàng dè dặt đáp: “Anh… Sở, là họ tự nói thế chứ không phải tôi sai khiến đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi”.Lúc này, Lưu Phong chỉ muốn xoá sạch quan hệ với đám bạn bè xấu này thôi.“Anh Phong, anh…”Đám bạn của Lưu Phong nghe thấy thế thì tỏ vẻ khó tin.“Tao đã nói rồi chúng mày đừng gọi tao là anh Phong nữa, tao không có anh em gì với chúng mày hết!”Dứt lời, Lưu Phong phớt lờ đám đó rồi nhìn sang Sở Bắc với vẻ nịnh bợ.“Anh Sở, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết là anh thì có cho một trăm lá gan thì tôi cũng không dám tới gây sự đâu ạ!”Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ thái độ ra sao.Một lát sau, anh nói: “Nói linh tinh vừa thôi, giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”Thấy Sở Bắc đã nổi giận, Lưu Phong cuống lên ngay.Nghĩ rồi, hắn quay lại rồi gào lên với đám bạn.“Mẹ chúng mày còn ngây ra đấy à? Mau xin lỗi anh Sở, nhanh lên!”Xin lỗi?Đám kia nhăn mặt, nếu chuyện họ xin lỗi mà để bên ngoài biết được thì sau này biết sống sao ở cái đất này nữa?Nhưng bây giờ, dù họ không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng từ thái độ của Lưu Phong có thể thấy chắc chắn Sở Bắc là một người không đơn giản.