Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 516

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 516Nghĩ tới đây, đám kia vội đi tới cạnh Sở Bắc rồi tỏ vẻ hối hận.“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh rộng lòng bỏ quá cho!”“Đúng đấy anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ!”Không chờ Sở Bắc lên tiếng, Lưu Phong đã gầm lên tiếp.“Mẹ cái bọn này xin lỗi thiếu thành ý thế à?”Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.“Anh Sở, tôi sai rồi!”Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.

Chương 516

Nghĩ tới đây, đám kia vội đi tới cạnh Sở Bắc rồi tỏ vẻ hối hận.

“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh rộng lòng bỏ quá cho!”

“Đúng đấy anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ!”

Không chờ Sở Bắc lên tiếng, Lưu Phong đã gầm lên tiếp.

“Mẹ cái bọn này xin lỗi thiếu thành ý thế à?”

Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.

Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.

“Anh Sở, tôi sai rồi!”

Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.

“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.

Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.

“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”

Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.

Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”

Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.

Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.

“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”

Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.

“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”

Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.

Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.

Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.

Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”

Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”

Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.

Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.

Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.

Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”

Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 516Nghĩ tới đây, đám kia vội đi tới cạnh Sở Bắc rồi tỏ vẻ hối hận.“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh rộng lòng bỏ quá cho!”“Đúng đấy anh Sở, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ!”Không chờ Sở Bắc lên tiếng, Lưu Phong đã gầm lên tiếp.“Mẹ cái bọn này xin lỗi thiếu thành ý thế à?”Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.“Anh Sở, tôi sai rồi!”Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.

Chương 516