Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 524
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 524Sở Bắc đã hai lần liên tiếp cứu Chu Bân, anh ta chẳng những không cảm ơn, mà còn định lấy oán báo ân, đúng là cái loại không biết điều đáng ghét.Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức đỏ bừng.Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh ta.Một lát sau, anh ta chợt gào ầm lên rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc: “Tất cả là tại mày, không vì anh thì tao đâu nhục nhã như thế”.Tô Uyển lập tức câm nín.“Chu Bân, tự anh gây ra chuyện chứ liên quan gì đến anh Sở?”Chu Bân càng điên tiết hơn, anh ta trợn mắt lườm Sở Bắc rồi nói: “Mày cứ chờ đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.Dứt lời, anh ta đứng dậy bỏ đi luôn.Lúc ra đến cửa, anh ta dùng sức đạp thật mạnh vào cánh cửa kêu uỳnh một tiếng.“Chu Bân này đúng là hiếm có khó tìm!”Thấy cuối cùng Chu Bân đã bỏ đi, Tô Uyển thở phào một hơi.Sau đó, cô ấy nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi tỏ vẻ áy náy.“Tiểu Tuyết, anh Sở, thật lòng xin lỗi hai người, bảo mời hai vợ chồng đi ăn mà kết quả lại thành ra thế này”.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu rồi bước tới kéo lấy tay của Tô Uyển.“Tiểu Uyển, cậu đừng nói thế, bọn mình mà còn cần khách sáo thế sao?”Tô Uyển thở dài thườn thượt.“Nhưng…”Cô ấy vừa định nói tiếp thì Lạc Tuyết đã giành trước.“Được rồi! Không nhưng nhiếc gì nữa, sau này cậu đừng nói như thế nữa, không là tớ giận thật đấy!”Tô Uyển gật đầu rồi nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Vậy chúng ta ăn thôi”.Lạc Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống với Sở Bắc, ba người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.Trong lúc ăn, nhớ tới bí mật của Sở Bắc, Tô Uyển ra sức hỏi dò.Song, mỗi khi cô ấy gợi chuyện thì đều bị Sở Bắc lảnh sang chuyện khác.Liên tục mấy lần như vậy, Tô Uyển quyết định bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa hết tò mò về người đàn ông này.Khoảng một tiếng đồng hồ sau, ba người mới ăn xong, vì chuyện trước đó nên họ cũng không còn nhiều hứng thú ăn uống nữa.Tô Uyển chào Sở Bắc và Lạc Tuyết xong thì ra về một mình.“Mình cũng về thôi!”Thấy Tô Uyển về rồi, Lạc Tuyết nhìn sang Sở Bắc.Anh đang định gật đầu thì điện thoại chợt đổ chuông.Anh ngập ngừng nghe máy, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc.“Sở Bắc, tôi đang chờ anh ở khách sạn Ngoạ Long, nội trong vòng mười phút nữa anh phải đến, không thì tự chịu hậu quả”.
Chương 524
Sở Bắc đã hai lần liên tiếp cứu Chu Bân, anh ta chẳng những không cảm ơn, mà còn định lấy oán báo ân, đúng là cái loại không biết điều đáng ghét.
Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức đỏ bừng.
Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh ta.
Một lát sau, anh ta chợt gào ầm lên rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc: “Tất cả là tại mày, không vì anh thì tao đâu nhục nhã như thế”.
Tô Uyển lập tức câm nín.
“Chu Bân, tự anh gây ra chuyện chứ liên quan gì đến anh Sở?”
Chu Bân càng điên tiết hơn, anh ta trợn mắt lườm Sở Bắc rồi nói: “Mày cứ chờ đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.
Dứt lời, anh ta đứng dậy bỏ đi luôn.
Lúc ra đến cửa, anh ta dùng sức đạp thật mạnh vào cánh cửa kêu uỳnh một tiếng.
“Chu Bân này đúng là hiếm có khó tìm!”
Thấy cuối cùng Chu Bân đã bỏ đi, Tô Uyển thở phào một hơi.
Sau đó, cô ấy nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi tỏ vẻ áy náy.
“Tiểu Tuyết, anh Sở, thật lòng xin lỗi hai người, bảo mời hai vợ chồng đi ăn mà kết quả lại thành ra thế này”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu rồi bước tới kéo lấy tay của Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, cậu đừng nói thế, bọn mình mà còn cần khách sáo thế sao?”
Tô Uyển thở dài thườn thượt.
“Nhưng…”
Cô ấy vừa định nói tiếp thì Lạc Tuyết đã giành trước.
“Được rồi! Không nhưng nhiếc gì nữa, sau này cậu đừng nói như thế nữa, không là tớ giận thật đấy!”
Tô Uyển gật đầu rồi nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Vậy chúng ta ăn thôi”.
Lạc Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống với Sở Bắc, ba người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Trong lúc ăn, nhớ tới bí mật của Sở Bắc, Tô Uyển ra sức hỏi dò.
Song, mỗi khi cô ấy gợi chuyện thì đều bị Sở Bắc lảnh sang chuyện khác.
Liên tục mấy lần như vậy, Tô Uyển quyết định bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa hết tò mò về người đàn ông này.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, ba người mới ăn xong, vì chuyện trước đó nên họ cũng không còn nhiều hứng thú ăn uống nữa.
Tô Uyển chào Sở Bắc và Lạc Tuyết xong thì ra về một mình.
“Mình cũng về thôi!”
Thấy Tô Uyển về rồi, Lạc Tuyết nhìn sang Sở Bắc.
Anh đang định gật đầu thì điện thoại chợt đổ chuông.
Anh ngập ngừng nghe máy, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Sở Bắc, tôi đang chờ anh ở khách sạn Ngoạ Long, nội trong vòng mười phút nữa anh phải đến, không thì tự chịu hậu quả”.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 524Sở Bắc đã hai lần liên tiếp cứu Chu Bân, anh ta chẳng những không cảm ơn, mà còn định lấy oán báo ân, đúng là cái loại không biết điều đáng ghét.Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức đỏ bừng.Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh ta.Một lát sau, anh ta chợt gào ầm lên rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc: “Tất cả là tại mày, không vì anh thì tao đâu nhục nhã như thế”.Tô Uyển lập tức câm nín.“Chu Bân, tự anh gây ra chuyện chứ liên quan gì đến anh Sở?”Chu Bân càng điên tiết hơn, anh ta trợn mắt lườm Sở Bắc rồi nói: “Mày cứ chờ đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.Dứt lời, anh ta đứng dậy bỏ đi luôn.Lúc ra đến cửa, anh ta dùng sức đạp thật mạnh vào cánh cửa kêu uỳnh một tiếng.“Chu Bân này đúng là hiếm có khó tìm!”Thấy cuối cùng Chu Bân đã bỏ đi, Tô Uyển thở phào một hơi.Sau đó, cô ấy nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi tỏ vẻ áy náy.“Tiểu Tuyết, anh Sở, thật lòng xin lỗi hai người, bảo mời hai vợ chồng đi ăn mà kết quả lại thành ra thế này”.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu rồi bước tới kéo lấy tay của Tô Uyển.“Tiểu Uyển, cậu đừng nói thế, bọn mình mà còn cần khách sáo thế sao?”Tô Uyển thở dài thườn thượt.“Nhưng…”Cô ấy vừa định nói tiếp thì Lạc Tuyết đã giành trước.“Được rồi! Không nhưng nhiếc gì nữa, sau này cậu đừng nói như thế nữa, không là tớ giận thật đấy!”Tô Uyển gật đầu rồi nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Vậy chúng ta ăn thôi”.Lạc Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống với Sở Bắc, ba người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.Trong lúc ăn, nhớ tới bí mật của Sở Bắc, Tô Uyển ra sức hỏi dò.Song, mỗi khi cô ấy gợi chuyện thì đều bị Sở Bắc lảnh sang chuyện khác.Liên tục mấy lần như vậy, Tô Uyển quyết định bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa hết tò mò về người đàn ông này.Khoảng một tiếng đồng hồ sau, ba người mới ăn xong, vì chuyện trước đó nên họ cũng không còn nhiều hứng thú ăn uống nữa.Tô Uyển chào Sở Bắc và Lạc Tuyết xong thì ra về một mình.“Mình cũng về thôi!”Thấy Tô Uyển về rồi, Lạc Tuyết nhìn sang Sở Bắc.Anh đang định gật đầu thì điện thoại chợt đổ chuông.Anh ngập ngừng nghe máy, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc.“Sở Bắc, tôi đang chờ anh ở khách sạn Ngoạ Long, nội trong vòng mười phút nữa anh phải đến, không thì tự chịu hậu quả”.