Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 525
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 525Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Dương Ân – em họ của Lạc Tuyết.Cậu ta nói chuyện với chất giọng như ra lệnh, còn thái độ thì cực kỳ phách lối.“Tôi không rảnh!”Nghe thấy thế, Sở Bắc thờ ơ đáp rồi tắt máy luôn.“Sở Bắc, ai gọi đến thế?”Thấy Sở Bắc ngắt máy, Lạc Tuyết tò mò hỏi.Sở Bắc bình thản đáp: “Dương Ân!”Dương Ân?Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi lo lắng hỏi: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”Sở Bắc lắc đầu.“Anh cũng không biết, cậu ta chỉ bảo anh phải đến khách sạn Ngoạ Long trong vòng mười phút nữa”.Khách sạn Ngoạ Long?Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nói: “Đó không phải là nơi mà mình từng đến ăn à? Cậu ấy có bảo anh đến làm gì không?”Lạc Tuyết nhớ rõ như vậy vì hôm đó, hai mẹ con Dương Ân đã hành cả nhà cô một trận.Nhưng sau đó, họ chẳng cảm kích lòng tốt của nhà cô chút nào.Sở Bắc lắc đầu, vừa định lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông.Sở Bắc bực bối nghe máy, giọng nói phách lối của Dương Ân lại vang lên.“Sở Bắc, mẹ kiếp anh giỏi quá nhỉ! Dám cúp máy trước tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh đến muộn dù chỉ một phút thôi thì biết tay tôi đấy!”“Kệ cậu!”Sở Bắc chán nản, với thân phận của anh thì sự uy hiếp của Dương Ân không có một chút giá trị nào.Lúc anh đang định ngắt may thì Lạc Tuyết chợt lên tiếng.“Sở Bắc, hay anh đến đó xem sao đi, em sợ Dương Ân lại gây ra chuyện gì đó”.Đương nhiên Sở Bắc không thể từ chối yêu cầu của Lạc Tuyết.Anh gật đầu rồi nói: “Ừ, vậy anh đến đó xem sao vậy”.Nói đến đât, anh nhắc nhở Lạc Tuyết: “Em về trước đi, anh bắt xe thôi”.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó lái chiếc Bentley mới mua đi về.Trong phòng bao VIP của khách sạn Ngoạ Long.Dương Ân đang ngồi ăn uống no say với năm, sáu người bạn.Trên bàn bày không biết bao nhiêu món ăn ngon.Hơn nữa, còn đều là những món đắt nhất trong thực đơn.Lúc này, một người thanh niên nhuộm tóc vàng lễ phép nhìn Dương Ân rồi nói: “Anh Dương, nghe nói anh mới mua xe à?”Dương Ân vừa nghe lập tức cảm thấy không vui.“Chẳng phải anh nói thế là thừa thãi rồi sao? Ông đây cần thiết phải gạt anh chuyện này sao?”Nghe Dương Ân nói thế, thanh niên tóc vàng cười khẩy, ngượng ngùng gãi đầu.
Chương 525
Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Dương Ân – em họ của Lạc Tuyết.
Cậu ta nói chuyện với chất giọng như ra lệnh, còn thái độ thì cực kỳ phách lối.
“Tôi không rảnh!”
Nghe thấy thế, Sở Bắc thờ ơ đáp rồi tắt máy luôn.
“Sở Bắc, ai gọi đến thế?”
Thấy Sở Bắc ngắt máy, Lạc Tuyết tò mò hỏi.
Sở Bắc bình thản đáp: “Dương Ân!”
Dương Ân?
Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi lo lắng hỏi: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”
Sở Bắc lắc đầu.
“Anh cũng không biết, cậu ta chỉ bảo anh phải đến khách sạn Ngoạ Long trong vòng mười phút nữa”.
Khách sạn Ngoạ Long?
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nói: “Đó không phải là nơi mà mình từng đến ăn à? Cậu ấy có bảo anh đến làm gì không?”
Lạc Tuyết nhớ rõ như vậy vì hôm đó, hai mẹ con Dương Ân đã hành cả nhà cô một trận.
Nhưng sau đó, họ chẳng cảm kích lòng tốt của nhà cô chút nào.
Sở Bắc lắc đầu, vừa định lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông.
Sở Bắc bực bối nghe máy, giọng nói phách lối của Dương Ân lại vang lên.
“Sở Bắc, mẹ kiếp anh giỏi quá nhỉ! Dám cúp máy trước tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh đến muộn dù chỉ một phút thôi thì biết tay tôi đấy!”
“Kệ cậu!”
Sở Bắc chán nản, với thân phận của anh thì sự uy hiếp của Dương Ân không có một chút giá trị nào.
Lúc anh đang định ngắt may thì Lạc Tuyết chợt lên tiếng.
“Sở Bắc, hay anh đến đó xem sao đi, em sợ Dương Ân lại gây ra chuyện gì đó”.
Đương nhiên Sở Bắc không thể từ chối yêu cầu của Lạc Tuyết.
Anh gật đầu rồi nói: “Ừ, vậy anh đến đó xem sao vậy”.
Nói đến đât, anh nhắc nhở Lạc Tuyết: “Em về trước đi, anh bắt xe thôi”.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó lái chiếc Bentley mới mua đi về.
Trong phòng bao VIP của khách sạn Ngoạ Long.
Dương Ân đang ngồi ăn uống no say với năm, sáu người bạn.
Trên bàn bày không biết bao nhiêu món ăn ngon.
Hơn nữa, còn đều là những món đắt nhất trong thực đơn.
Lúc này, một người thanh niên nhuộm tóc vàng lễ phép nhìn Dương Ân rồi nói: “Anh Dương, nghe nói anh mới mua xe à?”
Dương Ân vừa nghe lập tức cảm thấy không vui.
“Chẳng phải anh nói thế là thừa thãi rồi sao? Ông đây cần thiết phải gạt anh chuyện này sao?”
Nghe Dương Ân nói thế, thanh niên tóc vàng cười khẩy, ngượng ngùng gãi đầu.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 525Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Dương Ân – em họ của Lạc Tuyết.Cậu ta nói chuyện với chất giọng như ra lệnh, còn thái độ thì cực kỳ phách lối.“Tôi không rảnh!”Nghe thấy thế, Sở Bắc thờ ơ đáp rồi tắt máy luôn.“Sở Bắc, ai gọi đến thế?”Thấy Sở Bắc ngắt máy, Lạc Tuyết tò mò hỏi.Sở Bắc bình thản đáp: “Dương Ân!”Dương Ân?Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi lo lắng hỏi: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”Sở Bắc lắc đầu.“Anh cũng không biết, cậu ta chỉ bảo anh phải đến khách sạn Ngoạ Long trong vòng mười phút nữa”.Khách sạn Ngoạ Long?Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nói: “Đó không phải là nơi mà mình từng đến ăn à? Cậu ấy có bảo anh đến làm gì không?”Lạc Tuyết nhớ rõ như vậy vì hôm đó, hai mẹ con Dương Ân đã hành cả nhà cô một trận.Nhưng sau đó, họ chẳng cảm kích lòng tốt của nhà cô chút nào.Sở Bắc lắc đầu, vừa định lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông.Sở Bắc bực bối nghe máy, giọng nói phách lối của Dương Ân lại vang lên.“Sở Bắc, mẹ kiếp anh giỏi quá nhỉ! Dám cúp máy trước tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh đến muộn dù chỉ một phút thôi thì biết tay tôi đấy!”“Kệ cậu!”Sở Bắc chán nản, với thân phận của anh thì sự uy hiếp của Dương Ân không có một chút giá trị nào.Lúc anh đang định ngắt may thì Lạc Tuyết chợt lên tiếng.“Sở Bắc, hay anh đến đó xem sao đi, em sợ Dương Ân lại gây ra chuyện gì đó”.Đương nhiên Sở Bắc không thể từ chối yêu cầu của Lạc Tuyết.Anh gật đầu rồi nói: “Ừ, vậy anh đến đó xem sao vậy”.Nói đến đât, anh nhắc nhở Lạc Tuyết: “Em về trước đi, anh bắt xe thôi”.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó lái chiếc Bentley mới mua đi về.Trong phòng bao VIP của khách sạn Ngoạ Long.Dương Ân đang ngồi ăn uống no say với năm, sáu người bạn.Trên bàn bày không biết bao nhiêu món ăn ngon.Hơn nữa, còn đều là những món đắt nhất trong thực đơn.Lúc này, một người thanh niên nhuộm tóc vàng lễ phép nhìn Dương Ân rồi nói: “Anh Dương, nghe nói anh mới mua xe à?”Dương Ân vừa nghe lập tức cảm thấy không vui.“Chẳng phải anh nói thế là thừa thãi rồi sao? Ông đây cần thiết phải gạt anh chuyện này sao?”Nghe Dương Ân nói thế, thanh niên tóc vàng cười khẩy, ngượng ngùng gãi đầu.