Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 571
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 571“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Hôm nay, tôi mời anh đến là thật lòng muốn xin lỗi anh”.Sở Bắc xua tay rồi thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói vòng vo nữa, ông định xin lỗi tôi thế nào?”Ngô Lương căn răng rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa cho Sở Bắc.“Anh Sở, để bày tỏ thàn ý, tôi đã chuẩn bị ít quà, mong anh nhận cho”.Sở Bắc nghịch chiếc thẻ trong tay, sau đó ném xuống bàn.“Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”Ngô Lương mỉm cười lúng túng rồi vội lắc đầu.“Tôi biết anh Sở không thiếu gì tiền, nhưng đây thật sự là tấm lòng của tôi, mong anh Sở không chê”.Sở Bắc lắc đầu.“Ông nhận lại đi, nếu tôi đoán không lầm thì ông xin lỗi tôi là vì Long Tam đúng không?”Ngô Lương gật đầu luôn.“Anh Long bảo với tôi là nếu không được cậu tha thứ thì anh ấy sẽ không tha cho tôi”.“Ông cũng thành thật đấy!”Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Là ông sai người đánh Dương Ân à?”Ngô Lương run sợ, hoảng hốt ra mặt.“Anh… Sở, tôi… là đám bạn của cậu ta đánh đấy chứ”.Nghe ra vẻ hoảng hốt của Ngô Lương, Sở Bắc xua tay.“Ông đừng sợ, dù Dương Ân có quan hệ họ hàng với tôi, nhưng cậu ta có lỗi trước nên tôi sẽ không bao che. Nhưng tôi không muốn chuyện đó lặp lại nữa, ông hiểu chưa?”Ngô Lương gật đầu ngay.“Anh Sở dạy bảo chí phải, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa”.Sở Bắc khẽ gật đầu rồi im lặng.Thấy thế, Ngô Lương cắn răng rồi lại lấy chiếc thẻ màu vàng ra đưa cho anh.“Anh Sở, đây là thẻ thành viên VVIP của khách sạn tôi. Khi có chiếc thẻ này rồi thì sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí trong vòng một triệu, xin anh nhận cho”.Lần này, Sở Bắc không từ chối nữa, mà nhận lấy.Anh biết nếu mình vẫn không nhận thì Ngô Lương sẽ thấy bất an.Chuyện hôm qua cũng không lớn, anh vốn cũng không định gây phiền phức cho Ngô Lương.Với anh mà nói thì Ngô Lương chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến.Hơn nữa, Ngô Lương là người của Long Tam, mà Ngô Tam lại đang làm việc cho anh nên anh cũng không muốn làm khó cho gã.Thấy Sở Bắc nhận chiếc thẻ ấy, Ngô Lương mừng rỡ.Ông ta biết điều này chứng tỏ là anh đã tha thứ cho mình rồi.Nghĩ vậy, ông ta thầm thở phào một hơi.Nhưng khi nghĩ tới tập đoàn Thôi Thị, tâm trạng của Ngô Lương lại trùng xuống.Sở Bắc cảm nhận được sự khác thường của Ngô Lương nên hỏi: “Ông đang gặp khó khăn à?”Ngô Lương thở dài rồi cười khổ lắc đầu.
Chương 571
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Hôm nay, tôi mời anh đến là thật lòng muốn xin lỗi anh”.
Sở Bắc xua tay rồi thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói vòng vo nữa, ông định xin lỗi tôi thế nào?”
Ngô Lương căn răng rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa cho Sở Bắc.
“Anh Sở, để bày tỏ thàn ý, tôi đã chuẩn bị ít quà, mong anh nhận cho”.
Sở Bắc nghịch chiếc thẻ trong tay, sau đó ném xuống bàn.
“Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”
Ngô Lương mỉm cười lúng túng rồi vội lắc đầu.
“Tôi biết anh Sở không thiếu gì tiền, nhưng đây thật sự là tấm lòng của tôi, mong anh Sở không chê”.
Sở Bắc lắc đầu.
“Ông nhận lại đi, nếu tôi đoán không lầm thì ông xin lỗi tôi là vì Long Tam đúng không?”
Ngô Lương gật đầu luôn.
“Anh Long bảo với tôi là nếu không được cậu tha thứ thì anh ấy sẽ không tha cho tôi”.
“Ông cũng thành thật đấy!”
Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Là ông sai người đánh Dương Ân à?”
Ngô Lương run sợ, hoảng hốt ra mặt.
“Anh… Sở, tôi… là đám bạn của cậu ta đánh đấy chứ”.
Nghe ra vẻ hoảng hốt của Ngô Lương, Sở Bắc xua tay.
“Ông đừng sợ, dù Dương Ân có quan hệ họ hàng với tôi, nhưng cậu ta có lỗi trước nên tôi sẽ không bao che. Nhưng tôi không muốn chuyện đó lặp lại nữa, ông hiểu chưa?”
Ngô Lương gật đầu ngay.
“Anh Sở dạy bảo chí phải, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa”.
Sở Bắc khẽ gật đầu rồi im lặng.
Thấy thế, Ngô Lương cắn răng rồi lại lấy chiếc thẻ màu vàng ra đưa cho anh.
“Anh Sở, đây là thẻ thành viên VVIP của khách sạn tôi. Khi có chiếc thẻ này rồi thì sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí trong vòng một triệu, xin anh nhận cho”.
Lần này, Sở Bắc không từ chối nữa, mà nhận lấy.
Anh biết nếu mình vẫn không nhận thì Ngô Lương sẽ thấy bất an.
Chuyện hôm qua cũng không lớn, anh vốn cũng không định gây phiền phức cho Ngô Lương.
Với anh mà nói thì Ngô Lương chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Hơn nữa, Ngô Lương là người của Long Tam, mà Ngô Tam lại đang làm việc cho anh nên anh cũng không muốn làm khó cho gã.
Thấy Sở Bắc nhận chiếc thẻ ấy, Ngô Lương mừng rỡ.
Ông ta biết điều này chứng tỏ là anh đã tha thứ cho mình rồi.
Nghĩ vậy, ông ta thầm thở phào một hơi.
Nhưng khi nghĩ tới tập đoàn Thôi Thị, tâm trạng của Ngô Lương lại trùng xuống.
Sở Bắc cảm nhận được sự khác thường của Ngô Lương nên hỏi: “Ông đang gặp khó khăn à?”
Ngô Lương thở dài rồi cười khổ lắc đầu.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 571“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Hôm nay, tôi mời anh đến là thật lòng muốn xin lỗi anh”.Sở Bắc xua tay rồi thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói vòng vo nữa, ông định xin lỗi tôi thế nào?”Ngô Lương căn răng rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa cho Sở Bắc.“Anh Sở, để bày tỏ thàn ý, tôi đã chuẩn bị ít quà, mong anh nhận cho”.Sở Bắc nghịch chiếc thẻ trong tay, sau đó ném xuống bàn.“Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”Ngô Lương mỉm cười lúng túng rồi vội lắc đầu.“Tôi biết anh Sở không thiếu gì tiền, nhưng đây thật sự là tấm lòng của tôi, mong anh Sở không chê”.Sở Bắc lắc đầu.“Ông nhận lại đi, nếu tôi đoán không lầm thì ông xin lỗi tôi là vì Long Tam đúng không?”Ngô Lương gật đầu luôn.“Anh Long bảo với tôi là nếu không được cậu tha thứ thì anh ấy sẽ không tha cho tôi”.“Ông cũng thành thật đấy!”Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Là ông sai người đánh Dương Ân à?”Ngô Lương run sợ, hoảng hốt ra mặt.“Anh… Sở, tôi… là đám bạn của cậu ta đánh đấy chứ”.Nghe ra vẻ hoảng hốt của Ngô Lương, Sở Bắc xua tay.“Ông đừng sợ, dù Dương Ân có quan hệ họ hàng với tôi, nhưng cậu ta có lỗi trước nên tôi sẽ không bao che. Nhưng tôi không muốn chuyện đó lặp lại nữa, ông hiểu chưa?”Ngô Lương gật đầu ngay.“Anh Sở dạy bảo chí phải, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa”.Sở Bắc khẽ gật đầu rồi im lặng.Thấy thế, Ngô Lương cắn răng rồi lại lấy chiếc thẻ màu vàng ra đưa cho anh.“Anh Sở, đây là thẻ thành viên VVIP của khách sạn tôi. Khi có chiếc thẻ này rồi thì sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí trong vòng một triệu, xin anh nhận cho”.Lần này, Sở Bắc không từ chối nữa, mà nhận lấy.Anh biết nếu mình vẫn không nhận thì Ngô Lương sẽ thấy bất an.Chuyện hôm qua cũng không lớn, anh vốn cũng không định gây phiền phức cho Ngô Lương.Với anh mà nói thì Ngô Lương chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến.Hơn nữa, Ngô Lương là người của Long Tam, mà Ngô Tam lại đang làm việc cho anh nên anh cũng không muốn làm khó cho gã.Thấy Sở Bắc nhận chiếc thẻ ấy, Ngô Lương mừng rỡ.Ông ta biết điều này chứng tỏ là anh đã tha thứ cho mình rồi.Nghĩ vậy, ông ta thầm thở phào một hơi.Nhưng khi nghĩ tới tập đoàn Thôi Thị, tâm trạng của Ngô Lương lại trùng xuống.Sở Bắc cảm nhận được sự khác thường của Ngô Lương nên hỏi: “Ông đang gặp khó khăn à?”Ngô Lương thở dài rồi cười khổ lắc đầu.