Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 572
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 572“Chỉ là chút việc vặt vãnh thôi, để anh Sở chê cười rồi”.Thấy Ngô Lương không muốn nói nên Sở Bắc cũng không gặng hỏi nữa.Dẫu sao anh và Ngô Lương cũng không có giao tình gì nên có nhiều chuyện cũng không cần thiết lắm.Anh hỏi vậy thì là tiện miệng thôi.Chỉ cần Ngô Lương không muốn trả lời thì anh sẽ dừng ngay.Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới.Lần này, Ngô Lương đã rất hao tâm tổn trí vì Sở Bắc.Hầu như các món đắt đỏ nhất của khách sạn đã được mang lên.Nhưng Sở Bắc không quá quan tâm, với anh mà nói thì ăn uống chỉ là nhu cầu hàng ngày thôi.Mấy năm trở lại đây, anh chẳng còn thiết tha sơn hào hải vị, điều anh thật sự quan tâm là Lạc Tuyết và con gái của họ.“Anh Sở, đồ ăn lên rồi, chúng ta dùng bữa thôi”.Sau khi nhân viên phục vụ mang nốt món cuối cùng lên, Ngô Lương dè dặt lên tiếng.Sở Bắc gật đầu rồi cùng dùng bữa với ông ta.Trong lúc ăn, Ngô Lương vẫn luôn nhíu chặt hàng lông mày lại như có tâm sự, song không chịu nói ra.Sở Bắc cũng không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.Ngô Lương mở một chai Hennessy rồi rót cho Sở Bắc.Sau đó, ông ta nâng ly rồi nhìn Sở Bắc.“Anh Sở, để hối lỗi, tôi kính anh một ly!”Sở Bắc gật đầu rồi nâng ly rượu lên chạm với ông ta.Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng cãi cọ vang lên ở bên ngoài phòng bao.“Anh ơi, anh không vào được đâu ạ. Ông chủ của chúng tôi đã tiếp khách quý nên dặn là không cho bất cứ ai vào hết”.“Không cho bất cứ ai vào ư? Hừ, bố mày cứ vào đấy, để tao xem Ngô Lương ăn gan hùm hay gì mà dám coi thường nhà họ Thôi tao!”“Anh ơi, anh không vào được đâu, xin anh đừng làm khó cho chúng tôi, anh…”“Biến! Đám phục vụ chúng mày mà dám cản đường tao thì tao cho đi chầu diêm vương hết đấy”.Ngô Lương nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì lập tức tái mặt.Nhất là khi nghe thấy đó nhắc đến nhà họ Thôi, mặt ông ta đã trắng như tờ giấy.“Anh… Anh Sở, xin lỗi, để tôi ra ngoài xem sao”.Nói rồi, Ngô Lương đứng dậy ngay, sau đó vội vã đi ra ngoài.Bụp!Song ngay sau đó đã có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng đã bị ai đó đạp thật mạnh rồi mở toang.Tiếp đó, đã có bảy, tám người đi vào.
Chương 572
“Chỉ là chút việc vặt vãnh thôi, để anh Sở chê cười rồi”.
Thấy Ngô Lương không muốn nói nên Sở Bắc cũng không gặng hỏi nữa.
Dẫu sao anh và Ngô Lương cũng không có giao tình gì nên có nhiều chuyện cũng không cần thiết lắm.
Anh hỏi vậy thì là tiện miệng thôi.
Chỉ cần Ngô Lương không muốn trả lời thì anh sẽ dừng ngay.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới.
Lần này, Ngô Lương đã rất hao tâm tổn trí vì Sở Bắc.
Hầu như các món đắt đỏ nhất của khách sạn đã được mang lên.
Nhưng Sở Bắc không quá quan tâm, với anh mà nói thì ăn uống chỉ là nhu cầu hàng ngày thôi.
Mấy năm trở lại đây, anh chẳng còn thiết tha sơn hào hải vị, điều anh thật sự quan tâm là Lạc Tuyết và con gái của họ.
“Anh Sở, đồ ăn lên rồi, chúng ta dùng bữa thôi”.
Sau khi nhân viên phục vụ mang nốt món cuối cùng lên, Ngô Lương dè dặt lên tiếng.
Sở Bắc gật đầu rồi cùng dùng bữa với ông ta.
Trong lúc ăn, Ngô Lương vẫn luôn nhíu chặt hàng lông mày lại như có tâm sự, song không chịu nói ra.
Sở Bắc cũng không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.
Ngô Lương mở một chai Hennessy rồi rót cho Sở Bắc.
Sau đó, ông ta nâng ly rồi nhìn Sở Bắc.
“Anh Sở, để hối lỗi, tôi kính anh một ly!”
Sở Bắc gật đầu rồi nâng ly rượu lên chạm với ông ta.
Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng cãi cọ vang lên ở bên ngoài phòng bao.
“Anh ơi, anh không vào được đâu ạ. Ông chủ của chúng tôi đã tiếp khách quý nên dặn là không cho bất cứ ai vào hết”.
“Không cho bất cứ ai vào ư? Hừ, bố mày cứ vào đấy, để tao xem Ngô Lương ăn gan hùm hay gì mà dám coi thường nhà họ Thôi tao!”
“Anh ơi, anh không vào được đâu, xin anh đừng làm khó cho chúng tôi, anh…”
“Biến! Đám phục vụ chúng mày mà dám cản đường tao thì tao cho đi chầu diêm vương hết đấy”.
Ngô Lương nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì lập tức tái mặt.
Nhất là khi nghe thấy đó nhắc đến nhà họ Thôi, mặt ông ta đã trắng như tờ giấy.
“Anh… Anh Sở, xin lỗi, để tôi ra ngoài xem sao”.
Nói rồi, Ngô Lương đứng dậy ngay, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Bụp!
Song ngay sau đó đã có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng đã bị ai đó đạp thật mạnh rồi mở toang.
Tiếp đó, đã có bảy, tám người đi vào.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 572“Chỉ là chút việc vặt vãnh thôi, để anh Sở chê cười rồi”.Thấy Ngô Lương không muốn nói nên Sở Bắc cũng không gặng hỏi nữa.Dẫu sao anh và Ngô Lương cũng không có giao tình gì nên có nhiều chuyện cũng không cần thiết lắm.Anh hỏi vậy thì là tiện miệng thôi.Chỉ cần Ngô Lương không muốn trả lời thì anh sẽ dừng ngay.Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới.Lần này, Ngô Lương đã rất hao tâm tổn trí vì Sở Bắc.Hầu như các món đắt đỏ nhất của khách sạn đã được mang lên.Nhưng Sở Bắc không quá quan tâm, với anh mà nói thì ăn uống chỉ là nhu cầu hàng ngày thôi.Mấy năm trở lại đây, anh chẳng còn thiết tha sơn hào hải vị, điều anh thật sự quan tâm là Lạc Tuyết và con gái của họ.“Anh Sở, đồ ăn lên rồi, chúng ta dùng bữa thôi”.Sau khi nhân viên phục vụ mang nốt món cuối cùng lên, Ngô Lương dè dặt lên tiếng.Sở Bắc gật đầu rồi cùng dùng bữa với ông ta.Trong lúc ăn, Ngô Lương vẫn luôn nhíu chặt hàng lông mày lại như có tâm sự, song không chịu nói ra.Sở Bắc cũng không nói gì, chỉ chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.Ngô Lương mở một chai Hennessy rồi rót cho Sở Bắc.Sau đó, ông ta nâng ly rồi nhìn Sở Bắc.“Anh Sở, để hối lỗi, tôi kính anh một ly!”Sở Bắc gật đầu rồi nâng ly rượu lên chạm với ông ta.Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng cãi cọ vang lên ở bên ngoài phòng bao.“Anh ơi, anh không vào được đâu ạ. Ông chủ của chúng tôi đã tiếp khách quý nên dặn là không cho bất cứ ai vào hết”.“Không cho bất cứ ai vào ư? Hừ, bố mày cứ vào đấy, để tao xem Ngô Lương ăn gan hùm hay gì mà dám coi thường nhà họ Thôi tao!”“Anh ơi, anh không vào được đâu, xin anh đừng làm khó cho chúng tôi, anh…”“Biến! Đám phục vụ chúng mày mà dám cản đường tao thì tao cho đi chầu diêm vương hết đấy”.Ngô Lương nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì lập tức tái mặt.Nhất là khi nghe thấy đó nhắc đến nhà họ Thôi, mặt ông ta đã trắng như tờ giấy.“Anh… Anh Sở, xin lỗi, để tôi ra ngoài xem sao”.Nói rồi, Ngô Lương đứng dậy ngay, sau đó vội vã đi ra ngoài.Bụp!Song ngay sau đó đã có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng đã bị ai đó đạp thật mạnh rồi mở toang.Tiếp đó, đã có bảy, tám người đi vào.