Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1459

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trang Noãn Noãn không ngờ anh đoán trúng, cô gật gù: “Đúng vậy, đêm nay là sinh nhật Niệm Niệm, tôi muốn chọn phần quà cho cậu ấy.” “Định đi đâu mua?” “Đi tới trung tâm đi.” Trang Noãn Noãn nói, chỗ đó là nơi toàn hàng hiệu. Kiều Mộ Trạch lúc lái xe khỏi cửa lớn biệt thự cũng không hề dừng xe mà đi thẳng vào trong dòng xe cộ. Trang Noãn Noãn liếc mắt nhìn thử, có hơi ngượng ngùng nói: “Anh tiện đường không? Nếu không tiện, tôi đón xe là được.” Kiều Mộ Trạch nhíu mày một cái: “Cô không sợ bị nhận ra sao?” Trang Noãn Noãn lập tức cười nói: “Không sao đâu, tôi mang theo khẩu trang.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô lấy khẩu trang trong túi ra, khóe miệng anh hiện ý cười, xe của anh nhanh chóng đi tới một hướng, hướng đi đó hơi chệch chỗ cần tới. Trang Noãn Noãn cũng không nhận ra là hướng đi của anh không đúng, cô tìm trên mạng một vài túi nhỏ mới ra mắt của các thương hiệu. Đầu tiên là chọn mẫu mã, đỡ cho khi vào cửa hàng lại lúng túng, luống cuống tay chân. “Đi ăn sáng trước đã.” Người đàng ông thấp giọng nói, xe thể thao đi tới hướng của nhà hàng ăn sáng cao cấp anh hay tới. Trang Noãn Noãn cũng không ý kiến, dù sao bữa sáng cũng rất quan trọng. Lúc ăn bữa sáng, Trang Noãn Noãn còn chưa chọn xong túi. Kiều Mộ Trạch thấy cô nhìn điện thoại di động chằm chằm, híp mắt hỏi: “Cô cứ nhìn cái gì vậy?” “Tôi tính tặng Sơ Niệm một cái túi, đang chọn kiểu dáng trên mạng, còn chưa tìm được.” Trang Noãn Noãn đáp thật, đặt điện thoại xuống, nhìn tới mức mỏi mắt rồi. Kiều Mộ Trạch thấy cô phát sầu vì chọn quà, trong mắt hiện lên một vẻ trầm tư phức tạp. Lúc ăn xong bữa sáng, Trang Noãn Noãn thấy chỗ này cách trung tâm không quá xa, lúc đi ra cửa, cô nói luôn: “Chỗ này cách trung tâm thương mại không xa lắm, tôi đi bộ qua là được.” Kiều Mộ Trạch chau mày: “Cô đừng chạy linh tinh, lên xe.” Trang Noãn Noãn cười, lấy trang bị trong túi ra, đầu tiên là đeo khẩu trang, lúc cô định lấy kính mắt, tay cô đột nhiên bị người đàn ông ngang ngược kéo lại. Cô còn chưa phản ứng, cơ thể đã bị người đàn ông kéo mạnh về phía xe của anh. Trang Noãn Noãn bị kéo về phía ghế phụ đằng trước, mặt anh hơi trừng lên, người đàn ông có chút không vui nói: “Còn cần tôi xin cô lên xe sao?” “Không cần, cảm ơn anh.” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi vào. Kiều Mộ Trạch cũng ngồi lên ghế lái ở phía khác, nỗ máy xe chạy khỏi bãi đỗ của nhà hàng ăn sáng. Lúc này đầu óc Trang Noãn Noãn còn hơi mơ hồ, cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị kéo chặt. Da thịt còn chút cảm giác nóng bỏng, cô quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai im lặng bên cạnh, ánh mắt chăm chú của người đàn ông. Cô cắn môi, đầu óc hơi loạn lên. Có điều chỉ mười mấy phút sau, xe thể thao đã lái vào một nơi vô cùng xa hoa, bốn phía chạm trổ rường cột, chẳng qua là trang trí ở chỗ đỗ xe thôi, mà lối vào của bãi đỗ xe lại càng lộ ra vẻ xa hoa hơn. Trang Noãn Noãn xem điện thoại tới nhập thần, mãi tới khi xe thể thao dừng lại cô mới ngẳng đầu nhìn quanh, vừa nhìn cô kinh ngạc thốt lên: “Đây là đâu?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh. “Xuống xe.” Kiều Mộ Trạch nói với cô, trực tiếp đầy cửa xuống Xe. Trang Noãn Noãn hạ cửa xe xuống theo, nhìn quanh một vòng, hình như cô chưa bao giờ tới chỗ thế này. Hơn nữa xung quanh không có bảng hiệu mà cô quen thuộc. “Đi vào với tôi.” Kiều Mộ Trạch đút một tay vào túi, đi về phía con đường đẳng trước. Trong lòng Trang Noãn Noãn không hiểu gì nhưng cô vẫn tò mò đi theo, dù sao thời gian còn sớm, cô có thời gian đi dạo cả ngày mà. Ở ngoài cửa hàng trang trí trông bình thường, cô chỉ thấy một loạt từ tiếng Anh đọc không hiểu gì, vì vậy cũng không biết trong này có công việc làm ăn gì. Mãi tới lúc cô đi tới, ở cửa trang phục cao cấp của nữ, cô mới biết đây là cửa hàng. Một cửa hàng quần áo, giày, túi, tất cả trang phục nữ được làm riêng. Hơn nữa trang trí ở chỗ này khiến người ta như đi vào một lâu đài thời thượng, tủ đều đính đá lam bảo, chỉ là để tôn lên một đôi giày da báo.

Trang Noãn Noãn không ngờ anh đoán trúng, cô gật gù: “Đúng vậy, đêm nay là sinh nhật Niệm Niệm, tôi muốn chọn phần quà cho cậu ấy.”

 

“Định đi đâu mua?”

 

“Đi tới trung tâm đi.” Trang Noãn Noãn nói, chỗ đó là nơi toàn hàng hiệu.

 

Kiều Mộ Trạch lúc lái xe khỏi cửa lớn biệt thự cũng không hề dừng xe mà đi thẳng vào trong dòng xe cộ.

 

Trang Noãn Noãn liếc mắt nhìn thử, có hơi ngượng ngùng nói: “Anh tiện đường không? Nếu không tiện, tôi đón xe là được.”

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày một cái: “Cô không sợ bị nhận ra sao?”

 

Trang Noãn Noãn lập tức cười nói: “Không sao đâu, tôi mang theo khẩu trang.”

 

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô lấy khẩu trang trong túi ra, khóe miệng anh hiện ý cười, xe của anh nhanh chóng đi tới một hướng, hướng đi đó hơi chệch chỗ cần tới.

 

Trang Noãn Noãn cũng không nhận ra là hướng đi của anh không đúng, cô tìm trên mạng một vài túi nhỏ mới ra mắt của các thương hiệu. Đầu tiên là chọn mẫu mã, đỡ cho khi vào cửa hàng lại lúng túng, luống cuống tay chân.

 

“Đi ăn sáng trước đã.” Người đàng ông thấp giọng nói, xe thể thao đi tới hướng của nhà hàng ăn sáng cao cấp anh hay tới.

 

Trang Noãn Noãn cũng không ý kiến, dù sao bữa sáng cũng rất quan trọng.

 

Lúc ăn bữa sáng, Trang Noãn Noãn còn chưa chọn xong túi.

 

Kiều Mộ Trạch thấy cô nhìn điện thoại di động chằm chằm, híp mắt hỏi: “Cô cứ nhìn cái gì vậy?”

 

“Tôi tính tặng Sơ Niệm một cái túi, đang chọn kiểu dáng trên mạng, còn chưa tìm được.” Trang Noãn Noãn đáp thật, đặt điện thoại xuống, nhìn tới mức mỏi mắt rồi.

 

Kiều Mộ Trạch thấy cô phát sầu vì chọn quà, trong mắt hiện lên một vẻ trầm tư phức tạp.

 

Lúc ăn xong bữa sáng, Trang Noãn Noãn thấy chỗ này cách trung tâm không quá xa, lúc đi ra cửa, cô nói luôn: “Chỗ này cách trung tâm thương mại không xa lắm, tôi đi bộ qua là được.”

 

Kiều Mộ Trạch chau mày: “Cô đừng chạy linh tinh, lên xe.”

 

Trang Noãn Noãn cười, lấy trang bị trong túi ra, đầu tiên là đeo khẩu trang, lúc cô định lấy kính mắt, tay cô đột nhiên bị người đàn ông ngang ngược kéo lại.

 

Cô còn chưa phản ứng, cơ thể đã bị người đàn ông kéo mạnh về phía xe của anh.

 

Trang Noãn Noãn bị kéo về phía ghế phụ đằng trước, mặt anh hơi trừng lên, người đàn ông có chút không vui nói: “Còn cần tôi xin cô lên xe sao?”

 

“Không cần, cảm ơn anh.” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi vào.

 

Kiều Mộ Trạch cũng ngồi lên ghế lái ở phía khác, nỗ máy xe chạy khỏi bãi đỗ của nhà hàng ăn sáng.

 

Lúc này đầu óc Trang Noãn Noãn còn hơi mơ hồ, cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị kéo chặt.

 

Da thịt còn chút cảm giác nóng bỏng, cô quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai im lặng bên cạnh, ánh mắt chăm chú của người đàn ông. Cô cắn môi, đầu óc hơi loạn lên.

 

Có điều chỉ mười mấy phút sau, xe thể thao đã lái vào một nơi vô cùng xa hoa, bốn phía chạm trổ rường cột, chẳng qua là trang trí ở chỗ đỗ xe thôi, mà lối vào của bãi đỗ xe lại càng lộ ra vẻ xa hoa hơn.

 

Trang Noãn Noãn xem điện thoại tới nhập thần, mãi tới khi xe thể thao dừng lại cô mới ngẳng đầu nhìn quanh, vừa nhìn cô kinh ngạc thốt lên: “Đây là đâu?”

 

Trang Noãn Noãn tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh.

 

“Xuống xe.” Kiều Mộ Trạch nói với cô, trực tiếp đầy cửa xuống Xe.

 

Trang Noãn Noãn hạ cửa xe xuống theo, nhìn quanh một vòng, hình như cô chưa bao giờ tới chỗ thế này. Hơn nữa xung quanh không có bảng hiệu mà cô quen thuộc.

 

“Đi vào với tôi.” Kiều Mộ Trạch đút một tay vào túi, đi về phía con đường đẳng trước.

 

Trong lòng Trang Noãn Noãn không hiểu gì nhưng cô vẫn tò mò đi theo, dù sao thời gian còn sớm, cô có thời gian đi dạo cả ngày mà.

 

Ở ngoài cửa hàng trang trí trông bình thường, cô chỉ thấy một loạt từ tiếng Anh đọc không hiểu gì, vì vậy cũng không biết trong này có công việc làm ăn gì.

 

Mãi tới lúc cô đi tới, ở cửa trang phục cao cấp của nữ, cô mới biết đây là cửa hàng.

 

Một cửa hàng quần áo, giày, túi, tất cả trang phục nữ được làm riêng.

 

Hơn nữa trang trí ở chỗ này khiến người ta như đi vào một lâu đài thời thượng, tủ đều đính đá lam bảo, chỉ là để tôn lên một đôi giày da báo.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trang Noãn Noãn không ngờ anh đoán trúng, cô gật gù: “Đúng vậy, đêm nay là sinh nhật Niệm Niệm, tôi muốn chọn phần quà cho cậu ấy.” “Định đi đâu mua?” “Đi tới trung tâm đi.” Trang Noãn Noãn nói, chỗ đó là nơi toàn hàng hiệu. Kiều Mộ Trạch lúc lái xe khỏi cửa lớn biệt thự cũng không hề dừng xe mà đi thẳng vào trong dòng xe cộ. Trang Noãn Noãn liếc mắt nhìn thử, có hơi ngượng ngùng nói: “Anh tiện đường không? Nếu không tiện, tôi đón xe là được.” Kiều Mộ Trạch nhíu mày một cái: “Cô không sợ bị nhận ra sao?” Trang Noãn Noãn lập tức cười nói: “Không sao đâu, tôi mang theo khẩu trang.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô lấy khẩu trang trong túi ra, khóe miệng anh hiện ý cười, xe của anh nhanh chóng đi tới một hướng, hướng đi đó hơi chệch chỗ cần tới. Trang Noãn Noãn cũng không nhận ra là hướng đi của anh không đúng, cô tìm trên mạng một vài túi nhỏ mới ra mắt của các thương hiệu. Đầu tiên là chọn mẫu mã, đỡ cho khi vào cửa hàng lại lúng túng, luống cuống tay chân. “Đi ăn sáng trước đã.” Người đàng ông thấp giọng nói, xe thể thao đi tới hướng của nhà hàng ăn sáng cao cấp anh hay tới. Trang Noãn Noãn cũng không ý kiến, dù sao bữa sáng cũng rất quan trọng. Lúc ăn bữa sáng, Trang Noãn Noãn còn chưa chọn xong túi. Kiều Mộ Trạch thấy cô nhìn điện thoại di động chằm chằm, híp mắt hỏi: “Cô cứ nhìn cái gì vậy?” “Tôi tính tặng Sơ Niệm một cái túi, đang chọn kiểu dáng trên mạng, còn chưa tìm được.” Trang Noãn Noãn đáp thật, đặt điện thoại xuống, nhìn tới mức mỏi mắt rồi. Kiều Mộ Trạch thấy cô phát sầu vì chọn quà, trong mắt hiện lên một vẻ trầm tư phức tạp. Lúc ăn xong bữa sáng, Trang Noãn Noãn thấy chỗ này cách trung tâm không quá xa, lúc đi ra cửa, cô nói luôn: “Chỗ này cách trung tâm thương mại không xa lắm, tôi đi bộ qua là được.” Kiều Mộ Trạch chau mày: “Cô đừng chạy linh tinh, lên xe.” Trang Noãn Noãn cười, lấy trang bị trong túi ra, đầu tiên là đeo khẩu trang, lúc cô định lấy kính mắt, tay cô đột nhiên bị người đàn ông ngang ngược kéo lại. Cô còn chưa phản ứng, cơ thể đã bị người đàn ông kéo mạnh về phía xe của anh. Trang Noãn Noãn bị kéo về phía ghế phụ đằng trước, mặt anh hơi trừng lên, người đàn ông có chút không vui nói: “Còn cần tôi xin cô lên xe sao?” “Không cần, cảm ơn anh.” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi vào. Kiều Mộ Trạch cũng ngồi lên ghế lái ở phía khác, nỗ máy xe chạy khỏi bãi đỗ của nhà hàng ăn sáng. Lúc này đầu óc Trang Noãn Noãn còn hơi mơ hồ, cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị kéo chặt. Da thịt còn chút cảm giác nóng bỏng, cô quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai im lặng bên cạnh, ánh mắt chăm chú của người đàn ông. Cô cắn môi, đầu óc hơi loạn lên. Có điều chỉ mười mấy phút sau, xe thể thao đã lái vào một nơi vô cùng xa hoa, bốn phía chạm trổ rường cột, chẳng qua là trang trí ở chỗ đỗ xe thôi, mà lối vào của bãi đỗ xe lại càng lộ ra vẻ xa hoa hơn. Trang Noãn Noãn xem điện thoại tới nhập thần, mãi tới khi xe thể thao dừng lại cô mới ngẳng đầu nhìn quanh, vừa nhìn cô kinh ngạc thốt lên: “Đây là đâu?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh. “Xuống xe.” Kiều Mộ Trạch nói với cô, trực tiếp đầy cửa xuống Xe. Trang Noãn Noãn hạ cửa xe xuống theo, nhìn quanh một vòng, hình như cô chưa bao giờ tới chỗ thế này. Hơn nữa xung quanh không có bảng hiệu mà cô quen thuộc. “Đi vào với tôi.” Kiều Mộ Trạch đút một tay vào túi, đi về phía con đường đẳng trước. Trong lòng Trang Noãn Noãn không hiểu gì nhưng cô vẫn tò mò đi theo, dù sao thời gian còn sớm, cô có thời gian đi dạo cả ngày mà. Ở ngoài cửa hàng trang trí trông bình thường, cô chỉ thấy một loạt từ tiếng Anh đọc không hiểu gì, vì vậy cũng không biết trong này có công việc làm ăn gì. Mãi tới lúc cô đi tới, ở cửa trang phục cao cấp của nữ, cô mới biết đây là cửa hàng. Một cửa hàng quần áo, giày, túi, tất cả trang phục nữ được làm riêng. Hơn nữa trang trí ở chỗ này khiến người ta như đi vào một lâu đài thời thượng, tủ đều đính đá lam bảo, chỉ là để tôn lên một đôi giày da báo.

Chương 1459