Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8424
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lương Nhân im lặng một lát rồi đáp: "Được!" Tha cho người trong thế giới này? Nàng ta không làm được! Nhưng nếu thả hai người thì vẫn có thể thỏa hiệp. Diệp Huyên quay đầu ngó Hoang và Già Diệp: "Hai vị, điều ta có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi!" Già Diệp vội vàng gật đầu: "Cảm ơn Diệp công tử!" Nếu không rời khỏi thì sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết trong đây. Giờ, mình chẳng qua cũng chỉ đang ngắc ngoải thôi. Bởi vì cuối cùng nàng ta cũng sẽ không ngăn cản được sức mạnh nguyền rủa kia! Cho dù là Hoang thì cũng không thể ngăn được! Các nàng chỉ có thể miễn cưỡng làm chậm lại một chút mà thôi! Hoang im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được!" Diệp Huyên không nợ thế giới này bất cứ điều gì, nàng ta không thể bắt hắn làm gì cho nó, lại đòi hỏi thêm thì có vẻ quá đáng! Diệp Huyên gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi!" Bấy giờ, Hồng Chiêu lại bỗng dưng mở miệng: "Còn ta!" Diệp Huyên liếc nàng ta: "Ta và cô thân lắm hả?" Hồng Chiêu: "..." Diệp Huyên trực tiếp dẫn Hoang và Già Diệp rời đi. Lúc này, Lương Nhân bên cạnh lại chợt nói: "Đợi đã!" Diệp Huyên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lương Nhân với vẻ khó hiểu. Lương Nhân nhìn chằm chằm Diệp Huyên nói: "Ngươi có được toàn bộ ký ức của ta!" Diệp Huyên gật đầu: "Cô cũng có được toàn bộ ký ức của ta, hai ta huề nhau!" Lương Nhân cả giận nói: "Huề nhau? Ký ức của ngươi có lợi gì với ta chứ? Cả đời này của ngươi, cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe, không phải đang làm ra vẻ chính là chuẩn bị khoác lác. Đống ký ức lung tung rối loạn ấy thì có giá trị gì!" Diệp Huyên: "..." Lương Nhân lại nói: "Ta muốn xóa bỏ toàn bộ ký ức của ta trong ngươi!" Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: "Không được!" Lương Nhân híp mắt: "Ngươi có ý gì đây!" Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Xóa bỏ ký ức sẽ gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, không thể làm vậy được!" Đương nhiên là hắn sẽ không để Lương Nhân xóa bỏ toàn bộ ký ức của nàng ta, vì giờ Diệp Huyên đã có được tất cả ký ức tu luyện của Lương Nhân. Tất cả đó!
Lương Nhân im lặng một lát rồi đáp: "Được!"
Tha cho người trong thế giới này?
Nàng ta không làm được!
Nhưng nếu thả hai người thì vẫn có thể thỏa hiệp.
Diệp Huyên quay đầu ngó Hoang và Già Diệp: "Hai vị, điều ta có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Già Diệp vội vàng gật đầu: "Cảm ơn Diệp công tử!"
Nếu không rời khỏi thì sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết trong đây. Giờ, mình chẳng qua cũng chỉ đang ngắc ngoải thôi. Bởi vì cuối cùng nàng ta cũng sẽ không ngăn cản được sức mạnh nguyền rủa kia!
Cho dù là Hoang thì cũng không thể ngăn được!
Các nàng chỉ có thể miễn cưỡng làm chậm lại một chút mà thôi!
Hoang im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được!"
Diệp Huyên không nợ thế giới này bất cứ điều gì, nàng ta không thể bắt hắn làm gì cho nó, lại đòi hỏi thêm thì có vẻ quá đáng!
Diệp Huyên gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Bấy giờ, Hồng Chiêu lại bỗng dưng mở miệng: "Còn ta!"
Diệp Huyên liếc nàng ta: "Ta và cô thân lắm hả?"
Hồng Chiêu: "..."
Diệp Huyên trực tiếp dẫn Hoang và Già Diệp rời đi.
Lúc này, Lương Nhân bên cạnh lại chợt nói: "Đợi đã!"
Diệp Huyên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lương Nhân với vẻ khó hiểu.
Lương Nhân nhìn chằm chằm Diệp Huyên nói: "Ngươi có được toàn bộ ký ức của ta!"
Diệp Huyên gật đầu: "Cô cũng có được toàn bộ ký ức của ta, hai ta huề nhau!"
Lương Nhân cả giận nói: "Huề nhau? Ký ức của ngươi có lợi gì với ta chứ? Cả đời này của ngươi, cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe, không phải đang làm ra vẻ chính là chuẩn bị khoác lác. Đống ký ức lung tung rối loạn ấy thì có giá trị gì!"
Diệp Huyên: "..."
Lương Nhân lại nói: "Ta muốn xóa bỏ toàn bộ ký ức của ta trong ngươi!"
Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: "Không được!"
Lương Nhân híp mắt: "Ngươi có ý gì đây!"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Xóa bỏ ký ức sẽ gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, không thể làm vậy được!"
Đương nhiên là hắn sẽ không để Lương Nhân xóa bỏ toàn bộ ký ức của nàng ta, vì giờ Diệp Huyên đã có được tất cả ký ức tu luyện của Lương Nhân.
Tất cả đó!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lương Nhân im lặng một lát rồi đáp: "Được!" Tha cho người trong thế giới này? Nàng ta không làm được! Nhưng nếu thả hai người thì vẫn có thể thỏa hiệp. Diệp Huyên quay đầu ngó Hoang và Già Diệp: "Hai vị, điều ta có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi!" Già Diệp vội vàng gật đầu: "Cảm ơn Diệp công tử!" Nếu không rời khỏi thì sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết trong đây. Giờ, mình chẳng qua cũng chỉ đang ngắc ngoải thôi. Bởi vì cuối cùng nàng ta cũng sẽ không ngăn cản được sức mạnh nguyền rủa kia! Cho dù là Hoang thì cũng không thể ngăn được! Các nàng chỉ có thể miễn cưỡng làm chậm lại một chút mà thôi! Hoang im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được!" Diệp Huyên không nợ thế giới này bất cứ điều gì, nàng ta không thể bắt hắn làm gì cho nó, lại đòi hỏi thêm thì có vẻ quá đáng! Diệp Huyên gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi!" Bấy giờ, Hồng Chiêu lại bỗng dưng mở miệng: "Còn ta!" Diệp Huyên liếc nàng ta: "Ta và cô thân lắm hả?" Hồng Chiêu: "..." Diệp Huyên trực tiếp dẫn Hoang và Già Diệp rời đi. Lúc này, Lương Nhân bên cạnh lại chợt nói: "Đợi đã!" Diệp Huyên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lương Nhân với vẻ khó hiểu. Lương Nhân nhìn chằm chằm Diệp Huyên nói: "Ngươi có được toàn bộ ký ức của ta!" Diệp Huyên gật đầu: "Cô cũng có được toàn bộ ký ức của ta, hai ta huề nhau!" Lương Nhân cả giận nói: "Huề nhau? Ký ức của ngươi có lợi gì với ta chứ? Cả đời này của ngươi, cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe, không phải đang làm ra vẻ chính là chuẩn bị khoác lác. Đống ký ức lung tung rối loạn ấy thì có giá trị gì!" Diệp Huyên: "..." Lương Nhân lại nói: "Ta muốn xóa bỏ toàn bộ ký ức của ta trong ngươi!" Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: "Không được!" Lương Nhân híp mắt: "Ngươi có ý gì đây!" Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Xóa bỏ ký ức sẽ gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, không thể làm vậy được!" Đương nhiên là hắn sẽ không để Lương Nhân xóa bỏ toàn bộ ký ức của nàng ta, vì giờ Diệp Huyên đã có được tất cả ký ức tu luyện của Lương Nhân. Tất cả đó!