Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8468

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau một lúc im lặng, Chu Tân mới nói: “Đó là quyển sách về nguồn gốc Võ đạo của Nguyên Vũ Trụ chúng ta, thuộc về tồn tại trong truyền thuyết!”  Nói rồi nàng nhìn Đế Minh: “Ông đã ở trên Mệnh Huyền mà vẫn để tâm đến Vũ Trụ Thư à?”  Đế Minh lắc đầu: “Ta vẫn chưa trên Mệnh Huyền, ta chỉ đạt tới cực hạn của Mệnh Huyền Cảnh thôi. Nếu muốn đi xa hơn thì chỉ có thể tìm Vũ Trụ Thư!”  Diệp Huyên chợt hỏi: “Sao các ông lại kiên trì với cảnh giới như vậy?”  Đế Minh và Chu Tân đều nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Lẽ nào các ông không biết, không có cảnh giới mới là cảnh giới cao nhất sao?”  Đế Minh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi muốn nói gì?”  Diệp Huyên nghiêm túc giải thích: “Cường giả thực thụ đều không có cảnh giới. Các ông nhìn ta đi, ta không có cảnh giới!”  Đế Minh hơi cau mày: “Ngươi mạnh à?”  Diệp Huyên: “…”  Đế Minh lại nói: “Còn nữa, không phải ngươi không có cảnh giới mà là cảnh giới của ngươi thấp. Tuổi còn nhỏ, không học hành tử tế, suốt ngày chỉ biết múa mồm múa mép với người ta, nếu ngươi không có chống lưng thì đã chết cả trăm lần rồi”.  Diệp Huyên hờ hững nói: “Ông và ta không cùng thời đại, ông dám hạ cảnh giới xuống đánh với ta không?”  Đế Minh chất vấn: “Thực lực của ta là do ta tu luyện mà có, sao ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi? Dựa vào đâu mà ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi?”  Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên nói tiếp: “Vẫn là câu nói đó, không có phụ thân và đại ca thì ngươi chẳng là cái gì cả!”  Nói rồi ông ta chỉ vào Chu Tân: “Cả nàng ta nữa, vì sao nàng ta lại đi theo ngươi? Hơn nữa còn muốn cùng tiến cùng lui với ngươi? Ngươi nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi sao? Không, người nàng ta coi trọng là người phía sau ngươi, muốn có mối quan hệ tốt với họ! Còn ngươi lại nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi… Nếu ngươi không có chỗ dựa thì cô nương này còn chẳng thèm nhìn ngươi một lần!”  Chu Tân đột nhiên lên tiếng: “Ông sai rồi!”  Đế Minh nhìn Chu Tân: “Sao, cô cũng định giả dối à?”  Chu Tân lắc đầu: “Ta thấy điều ông nói là không đúng. Thứ nhất, ông tu luyện đến giờ đều dựa vào một mình ông sao? Ta đoán không nhầm thì từ khi sinh ra ông đã ở Hoàng tộc, sở hữu vô số tài nguyên của Thương Khâu Quốc, đúng không?”  Đế Minh nhìn Chu Tân, không nói gì.  Chu Tân lại nói thêm: “Ta cũng vậy, thiên phú của ta không tệ, nhưng nếu ta không sinh ở Chu tộc thì ta cũng chẳng thể đi tới ngày hôm nay! Hai chúng ta đều dựa vào sự che chở của tổ tiên thì có tư cách gì mà nói hắn dựa vào phụ thân và đại ca?”  Nói rồi, nàng khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: “Còn một điều nữa, ông và hắn không cùng thời đại, ta tin khi bằng tuổi hắn, ông nhất định không mạnh bằng hắn! Ông là lão quái vật đã sống vô số năm, đi so sánh với một người trẻ tuổi vốn đã là không công bằng, không chỉ không công bằng mà còn là đáng xấu hổ. Nếu cảm thấy hổ thẹn thì sẽ không làm chuyện như vậy”.  Đế Minh nheo mắt, vẻ mặt khó chịu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau một lúc im lặng, Chu Tân mới nói: “Đó là quyển sách về nguồn gốc Võ đạo của Nguyên Vũ Trụ chúng ta, thuộc về tồn tại trong truyền thuyết!”  Nói rồi nàng nhìn Đế Minh: “Ông đã ở trên Mệnh Huyền mà vẫn để tâm đến Vũ Trụ Thư à?”  Đế Minh lắc đầu: “Ta vẫn chưa trên Mệnh Huyền, ta chỉ đạt tới cực hạn của Mệnh Huyền Cảnh thôi. Nếu muốn đi xa hơn thì chỉ có thể tìm Vũ Trụ Thư!”  Diệp Huyên chợt hỏi: “Sao các ông lại kiên trì với cảnh giới như vậy?”  Đế Minh và Chu Tân đều nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Lẽ nào các ông không biết, không có cảnh giới mới là cảnh giới cao nhất sao?”  Đế Minh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi muốn nói gì?”  Diệp Huyên nghiêm túc giải thích: “Cường giả thực thụ đều không có cảnh giới. Các ông nhìn ta đi, ta không có cảnh giới!”  Đế Minh hơi cau mày: “Ngươi mạnh à?”  Diệp Huyên: “…”  Đế Minh lại nói: “Còn nữa, không phải ngươi không có cảnh giới mà là cảnh giới của ngươi thấp. Tuổi còn nhỏ, không học hành tử tế, suốt ngày chỉ biết múa mồm múa mép với người ta, nếu ngươi không có chống lưng thì đã chết cả trăm lần rồi”.  Diệp Huyên hờ hững nói: “Ông và ta không cùng thời đại, ông dám hạ cảnh giới xuống đánh với ta không?”  Đế Minh chất vấn: “Thực lực của ta là do ta tu luyện mà có, sao ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi? Dựa vào đâu mà ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi?”  Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên nói tiếp: “Vẫn là câu nói đó, không có phụ thân và đại ca thì ngươi chẳng là cái gì cả!”  Nói rồi ông ta chỉ vào Chu Tân: “Cả nàng ta nữa, vì sao nàng ta lại đi theo ngươi? Hơn nữa còn muốn cùng tiến cùng lui với ngươi? Ngươi nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi sao? Không, người nàng ta coi trọng là người phía sau ngươi, muốn có mối quan hệ tốt với họ! Còn ngươi lại nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi… Nếu ngươi không có chỗ dựa thì cô nương này còn chẳng thèm nhìn ngươi một lần!”  Chu Tân đột nhiên lên tiếng: “Ông sai rồi!”  Đế Minh nhìn Chu Tân: “Sao, cô cũng định giả dối à?”  Chu Tân lắc đầu: “Ta thấy điều ông nói là không đúng. Thứ nhất, ông tu luyện đến giờ đều dựa vào một mình ông sao? Ta đoán không nhầm thì từ khi sinh ra ông đã ở Hoàng tộc, sở hữu vô số tài nguyên của Thương Khâu Quốc, đúng không?”  Đế Minh nhìn Chu Tân, không nói gì.  Chu Tân lại nói thêm: “Ta cũng vậy, thiên phú của ta không tệ, nhưng nếu ta không sinh ở Chu tộc thì ta cũng chẳng thể đi tới ngày hôm nay! Hai chúng ta đều dựa vào sự che chở của tổ tiên thì có tư cách gì mà nói hắn dựa vào phụ thân và đại ca?”  Nói rồi, nàng khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: “Còn một điều nữa, ông và hắn không cùng thời đại, ta tin khi bằng tuổi hắn, ông nhất định không mạnh bằng hắn! Ông là lão quái vật đã sống vô số năm, đi so sánh với một người trẻ tuổi vốn đã là không công bằng, không chỉ không công bằng mà còn là đáng xấu hổ. Nếu cảm thấy hổ thẹn thì sẽ không làm chuyện như vậy”.  Đế Minh nheo mắt, vẻ mặt khó chịu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau một lúc im lặng, Chu Tân mới nói: “Đó là quyển sách về nguồn gốc Võ đạo của Nguyên Vũ Trụ chúng ta, thuộc về tồn tại trong truyền thuyết!”  Nói rồi nàng nhìn Đế Minh: “Ông đã ở trên Mệnh Huyền mà vẫn để tâm đến Vũ Trụ Thư à?”  Đế Minh lắc đầu: “Ta vẫn chưa trên Mệnh Huyền, ta chỉ đạt tới cực hạn của Mệnh Huyền Cảnh thôi. Nếu muốn đi xa hơn thì chỉ có thể tìm Vũ Trụ Thư!”  Diệp Huyên chợt hỏi: “Sao các ông lại kiên trì với cảnh giới như vậy?”  Đế Minh và Chu Tân đều nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Lẽ nào các ông không biết, không có cảnh giới mới là cảnh giới cao nhất sao?”  Đế Minh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi muốn nói gì?”  Diệp Huyên nghiêm túc giải thích: “Cường giả thực thụ đều không có cảnh giới. Các ông nhìn ta đi, ta không có cảnh giới!”  Đế Minh hơi cau mày: “Ngươi mạnh à?”  Diệp Huyên: “…”  Đế Minh lại nói: “Còn nữa, không phải ngươi không có cảnh giới mà là cảnh giới của ngươi thấp. Tuổi còn nhỏ, không học hành tử tế, suốt ngày chỉ biết múa mồm múa mép với người ta, nếu ngươi không có chống lưng thì đã chết cả trăm lần rồi”.  Diệp Huyên hờ hững nói: “Ông và ta không cùng thời đại, ông dám hạ cảnh giới xuống đánh với ta không?”  Đế Minh chất vấn: “Thực lực của ta là do ta tu luyện mà có, sao ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi? Dựa vào đâu mà ta phải hạ cảnh giới để đánh với ngươi?”  Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên nói tiếp: “Vẫn là câu nói đó, không có phụ thân và đại ca thì ngươi chẳng là cái gì cả!”  Nói rồi ông ta chỉ vào Chu Tân: “Cả nàng ta nữa, vì sao nàng ta lại đi theo ngươi? Hơn nữa còn muốn cùng tiến cùng lui với ngươi? Ngươi nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi sao? Không, người nàng ta coi trọng là người phía sau ngươi, muốn có mối quan hệ tốt với họ! Còn ngươi lại nghĩ là nàng ta coi trọng ngươi… Nếu ngươi không có chỗ dựa thì cô nương này còn chẳng thèm nhìn ngươi một lần!”  Chu Tân đột nhiên lên tiếng: “Ông sai rồi!”  Đế Minh nhìn Chu Tân: “Sao, cô cũng định giả dối à?”  Chu Tân lắc đầu: “Ta thấy điều ông nói là không đúng. Thứ nhất, ông tu luyện đến giờ đều dựa vào một mình ông sao? Ta đoán không nhầm thì từ khi sinh ra ông đã ở Hoàng tộc, sở hữu vô số tài nguyên của Thương Khâu Quốc, đúng không?”  Đế Minh nhìn Chu Tân, không nói gì.  Chu Tân lại nói thêm: “Ta cũng vậy, thiên phú của ta không tệ, nhưng nếu ta không sinh ở Chu tộc thì ta cũng chẳng thể đi tới ngày hôm nay! Hai chúng ta đều dựa vào sự che chở của tổ tiên thì có tư cách gì mà nói hắn dựa vào phụ thân và đại ca?”  Nói rồi, nàng khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: “Còn một điều nữa, ông và hắn không cùng thời đại, ta tin khi bằng tuổi hắn, ông nhất định không mạnh bằng hắn! Ông là lão quái vật đã sống vô số năm, đi so sánh với một người trẻ tuổi vốn đã là không công bằng, không chỉ không công bằng mà còn là đáng xấu hổ. Nếu cảm thấy hổ thẹn thì sẽ không làm chuyện như vậy”.  Đế Minh nheo mắt, vẻ mặt khó chịu.  

Chương 8468