Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8469

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chu Tân bước tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Ngươi mà còn giả vờ nữa là ta không thể nói giúp cho ngươi được nữa đâu! Đời này ta chưa bao giờ nói nhiều điều trái với lòng mình đến vậy, ngươi đừng làm khó ta nữa! Được không?”  Diệp Huyên: “…”Đế Minh nhìn chằm chằm hai người phía Diệp Huyên với vẻ mặt âm trầm.  Ông ta thực sự không thích Diệp Huyên, nhưng sau khi thấy uy lực của luồng kiếm khí ấy, đúng là ông ta không dám làm gì Diệp Huyên nữa.  Một luồng kiếm khí đã đáng sợ đến vậy rồi, thực lực của bản thể sẽ còn kinh khủng đến mức nào nữa?  Đó chắc chắn là người mà Đế Minh ông ta không thể chống lại được!  Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tân cô nương, chúng ta đi thôi”.  Tân cô nương!  Vì chuyện vừa rồi, quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân thiết.  Về việc thay đổi cách gọi của Diệp Huyên, Chu Tân chỉ liếc hắn một cái, không nói gì thêm.  Hai người rời đi.  Lúc này Đế Minh chợt nói: “Ngươi không muốn Vũ Trụ Thư sao?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Kiếm tu, kiếm tu, có kiếm là được, cần Vũ Trụ Thư làm gì? Tất cả ngoại vật đều là chướng ngại vật đối với ta!”  “Không dùng ngoại vật?”  Đế Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vậy sao ngươi lại dùng thanh kiếm trong tay ngươi?”  Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên, sau dó mỉm cười: “Ông nghĩ vì nó là thần kiếm nên ta mới dùng nó sao? Sở dĩ ta dùng nó là bởi nó là kiếm mà Thanh Nhi của ta tạo ra, ta không coi trọng năng lực đặc biệt của nó mà là tình cảm của Thanh Nhi dành cho ta!”  Nói xong hắn quay sang nhìn Chu Tân: “Ta nói vậy, cô có tin không?"  Chu Tân chớp mắt: “Tin không?”  Một câu hỏi, hai ý nghĩa.  Diệp Huyên gật đầu: “Điều này có thể tin được!”  Chu Tân lập tức gật đầu: “Ta tin, thiên tài yêu nghiệt như ngươi vừa là kiếm tu, vừa xuất thân danh môn, sao lại phải nói dối chứ?”  Diệp Huyên tới gần Chu Tân, khẽ hỏi: “Lời này có trái với lòng cô không?”  Chu Tân chớp chớp mắt, đôi mắt vừa to vừa sáng: “Không sao, có vẻ ta đã sắp quen rồi”.  Diệp Huyên: “…”  Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Huyên thầm thở dài.  Cuối cùng Tiểu chủ cũng gặp được một người sẵn sàng giả vờ tỏ vẻ cùng hắn!  Lúc này, Đế Minh đột nhiên lên tiếng: “Chàng trai trẻ, ta hy vọng cậu đừng hành động theo cảm tính, nếu cậu không biết độ đáng quý của Vũ Trụ Thư thì có thể hỏi cô nương bên cạnh cậu”.  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Vũ Trụ Thư do ai sáng tạo ra?”  Đế Minh khẽ cau mày: “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chu Tân bước tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Ngươi mà còn giả vờ nữa là ta không thể nói giúp cho ngươi được nữa đâu! Đời này ta chưa bao giờ nói nhiều điều trái với lòng mình đến vậy, ngươi đừng làm khó ta nữa! Được không?”  Diệp Huyên: “…”Đế Minh nhìn chằm chằm hai người phía Diệp Huyên với vẻ mặt âm trầm.  Ông ta thực sự không thích Diệp Huyên, nhưng sau khi thấy uy lực của luồng kiếm khí ấy, đúng là ông ta không dám làm gì Diệp Huyên nữa.  Một luồng kiếm khí đã đáng sợ đến vậy rồi, thực lực của bản thể sẽ còn kinh khủng đến mức nào nữa?  Đó chắc chắn là người mà Đế Minh ông ta không thể chống lại được!  Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tân cô nương, chúng ta đi thôi”.  Tân cô nương!  Vì chuyện vừa rồi, quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân thiết.  Về việc thay đổi cách gọi của Diệp Huyên, Chu Tân chỉ liếc hắn một cái, không nói gì thêm.  Hai người rời đi.  Lúc này Đế Minh chợt nói: “Ngươi không muốn Vũ Trụ Thư sao?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Kiếm tu, kiếm tu, có kiếm là được, cần Vũ Trụ Thư làm gì? Tất cả ngoại vật đều là chướng ngại vật đối với ta!”  “Không dùng ngoại vật?”  Đế Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vậy sao ngươi lại dùng thanh kiếm trong tay ngươi?”  Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên, sau dó mỉm cười: “Ông nghĩ vì nó là thần kiếm nên ta mới dùng nó sao? Sở dĩ ta dùng nó là bởi nó là kiếm mà Thanh Nhi của ta tạo ra, ta không coi trọng năng lực đặc biệt của nó mà là tình cảm của Thanh Nhi dành cho ta!”  Nói xong hắn quay sang nhìn Chu Tân: “Ta nói vậy, cô có tin không?"  Chu Tân chớp mắt: “Tin không?”  Một câu hỏi, hai ý nghĩa.  Diệp Huyên gật đầu: “Điều này có thể tin được!”  Chu Tân lập tức gật đầu: “Ta tin, thiên tài yêu nghiệt như ngươi vừa là kiếm tu, vừa xuất thân danh môn, sao lại phải nói dối chứ?”  Diệp Huyên tới gần Chu Tân, khẽ hỏi: “Lời này có trái với lòng cô không?”  Chu Tân chớp chớp mắt, đôi mắt vừa to vừa sáng: “Không sao, có vẻ ta đã sắp quen rồi”.  Diệp Huyên: “…”  Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Huyên thầm thở dài.  Cuối cùng Tiểu chủ cũng gặp được một người sẵn sàng giả vờ tỏ vẻ cùng hắn!  Lúc này, Đế Minh đột nhiên lên tiếng: “Chàng trai trẻ, ta hy vọng cậu đừng hành động theo cảm tính, nếu cậu không biết độ đáng quý của Vũ Trụ Thư thì có thể hỏi cô nương bên cạnh cậu”.  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Vũ Trụ Thư do ai sáng tạo ra?”  Đế Minh khẽ cau mày: “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chu Tân bước tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Ngươi mà còn giả vờ nữa là ta không thể nói giúp cho ngươi được nữa đâu! Đời này ta chưa bao giờ nói nhiều điều trái với lòng mình đến vậy, ngươi đừng làm khó ta nữa! Được không?”  Diệp Huyên: “…”Đế Minh nhìn chằm chằm hai người phía Diệp Huyên với vẻ mặt âm trầm.  Ông ta thực sự không thích Diệp Huyên, nhưng sau khi thấy uy lực của luồng kiếm khí ấy, đúng là ông ta không dám làm gì Diệp Huyên nữa.  Một luồng kiếm khí đã đáng sợ đến vậy rồi, thực lực của bản thể sẽ còn kinh khủng đến mức nào nữa?  Đó chắc chắn là người mà Đế Minh ông ta không thể chống lại được!  Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tân cô nương, chúng ta đi thôi”.  Tân cô nương!  Vì chuyện vừa rồi, quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân thiết.  Về việc thay đổi cách gọi của Diệp Huyên, Chu Tân chỉ liếc hắn một cái, không nói gì thêm.  Hai người rời đi.  Lúc này Đế Minh chợt nói: “Ngươi không muốn Vũ Trụ Thư sao?”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Kiếm tu, kiếm tu, có kiếm là được, cần Vũ Trụ Thư làm gì? Tất cả ngoại vật đều là chướng ngại vật đối với ta!”  “Không dùng ngoại vật?”  Đế Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vậy sao ngươi lại dùng thanh kiếm trong tay ngươi?”  Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên, sau dó mỉm cười: “Ông nghĩ vì nó là thần kiếm nên ta mới dùng nó sao? Sở dĩ ta dùng nó là bởi nó là kiếm mà Thanh Nhi của ta tạo ra, ta không coi trọng năng lực đặc biệt của nó mà là tình cảm của Thanh Nhi dành cho ta!”  Nói xong hắn quay sang nhìn Chu Tân: “Ta nói vậy, cô có tin không?"  Chu Tân chớp mắt: “Tin không?”  Một câu hỏi, hai ý nghĩa.  Diệp Huyên gật đầu: “Điều này có thể tin được!”  Chu Tân lập tức gật đầu: “Ta tin, thiên tài yêu nghiệt như ngươi vừa là kiếm tu, vừa xuất thân danh môn, sao lại phải nói dối chứ?”  Diệp Huyên tới gần Chu Tân, khẽ hỏi: “Lời này có trái với lòng cô không?”  Chu Tân chớp chớp mắt, đôi mắt vừa to vừa sáng: “Không sao, có vẻ ta đã sắp quen rồi”.  Diệp Huyên: “…”  Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Huyên thầm thở dài.  Cuối cùng Tiểu chủ cũng gặp được một người sẵn sàng giả vờ tỏ vẻ cùng hắn!  Lúc này, Đế Minh đột nhiên lên tiếng: “Chàng trai trẻ, ta hy vọng cậu đừng hành động theo cảm tính, nếu cậu không biết độ đáng quý của Vũ Trụ Thư thì có thể hỏi cô nương bên cạnh cậu”.  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Vũ Trụ Thư do ai sáng tạo ra?”  Đế Minh khẽ cau mày: “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?” 

Chương 8469