Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1862
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ngưu Đức cắn răng. Hình Nhất Phàm đến đây là muốn thăm dò Ngưu Đức, không ngờ mọi việc lại đi theo ý anh, Ngưu Đức là một người kích động, từ lần trước phái người đến giáo huấn anh đã biết. Hình Nhất Phàm có thể tồn tại trong giới luật sư chính là bởi vì cách nghĩ của anh khiến người bên cạnh khó đoán, hơn nữa anh sẽ nắm chắc những thứ của lợi đối với mình. Giống như hành vi bây giờ của Ngưu Đức, là một bằng chứng hùng hồn trước tòa trong tương lai. “Tôi chỉ là qua đây tra hỏi thông thường, nếu như các người muốn đánh nhau, tôi cũng không khách khí.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh nói. “Tôi biết tên tiểu tử cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng hôm nay cậu đừng mơ tưởng đến việc ra ngoài, trừ phi bây giờ cậu quyết định sẽ không làm luật sư cho Trần Lương nữa.” “Tôi phải đi rồi.” Hình Nhất Phàm lười dây dưa. “Tiểu tử thối, đánh cho tôi, đánh đến khi cậu ta không xuống được giường nữa mới thôi.” Ngưu Đức chắc chắn trong tay anh nắm giữ chứng cứ bắt lợi với ông. Mười mấy phút sau, trong phòng làm việc của Ngưu Đức phát sinh một chuyện, một cuộc ẩu đả xảy ra. Hơn nữa cuối cùng chỉ có Hình Nhất Phàm ung dung từ trong văn phòng bước ra, còn trong phòng làm việc tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng. Hình Nhất Phàm ngồi vào trong xe, nhìn thời gian đã là ba rưỡi chiều, Hình Nhất Phàm thu thập tài liệu, bởi vì vụ án lần này quả thực quá hoàn hảo, muốn đột phá thì chỉ có sơ hở của Ngưu Đức. Hiện tại, Hình Nhất Phàm muốn chứng cứ cũng chỉ có thể để cho Ngưu Đức nói ra. Thứ Hình Nhất Phàm để lại cho Ngưu Đức ngày hôm nay chỉ có sự sợ hãi, hơn nữa anh chắc chắn sẽ không yên tĩnh như vậy mà đợi bị cáo, bởi vì chột dạ chính là sơ hở lớn nhất của ông ta. Cục nóng Hình Nhất Phàm đem đến rất thành công, Ngưu Đức che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình tức giận nói: “Tên khốn khiếp, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, đợi đây. Hình Nhất Phàm tắt nhiên đang đợi phản kích của ông ta, vụ án này sẽ từ thân phận luật sư này của anh dẫn đến vụ án lừa đảo kia. Bạch Hạ ở trong nhà đợi anh, vì để ăn bữa tối nay cùng anh cô còn tỉ mỉ trang điểm một chút, lúc trước cô không thích trang điểm, cũng không biết vì sao, nhưng bây giờ cô nhìn vào gương, muốn chụp ảnh một chút, để chắc chắn rằng bản thân trong gương đủ xinh đẹp. Thay đổi này của Bạch Hạ khiến bản thân cô cũng không biết, nhưng đã nói rõ ràng lên một chuyện, cô muốn ở trước mặt Hình Nhất Phàm trở nên xinh đẹp hơn. Khoảng năm giờ, điện thoại của Bạch Hạ kêu lên, cô vừa nhìn, không phải Hình Nhất Phàm thì còn là ai được đây? “Alo.” Cô vội vàng nghe máy. “Tôi ở trước cửa tiểu khu đợi em, cùng nhau xuất phát đi ăn tối.” *ÒI Được! Tôi xuống bây giờ.” Bạch Hạ vội vàng cầm túi ra ngoài. Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe. Bạch Hạ kéo cửa bước vào, hôm nay Hình Nhất Phàm mặc một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài, chiếc áo sơ mi sẫm màu kết hợp với bộ vest màu xám, giống như một nam người mẫu vừa bước ra từ bộ phim bom tấn. Bạch Hạ vội vàng thu hồi tầm mắt, cười: “Tôi đặt nhà hàng rôi.” “Hủy đi!” *“Hả?” Bạch Hạ quay đầu nhìn anh. “Tôi đặt rồi.” Hình Nhất Phàm trả lời, mặc dù là cô mời, nhưng Hình Nhất Phàm cảm thấy tối nay không nên trải qua đơn giản như vậy, cho nên anh đặt một nhà hàng hoa viên trên cao của một nhà hàng cao cấp. Đó là nhà hàng mà người bình thường sẽ không đặt được. “Nhưng tôi thật sự đặt rồi.” Đó là quán Bạch Hạ chọn lựa kỹ càng. Hình Nhất Phàm có chút bá đạo nói: “Bây giờ hủy vẫn kịp.” Bạch Hạ chỉ đành nói: “Vậy chúng ta đi đâu ăn?” “Đi theo tôi là được.” Hình Nhát Phàm nói. “Đắt quá, tôi không mời nỗi.” Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe.
Ngưu Đức cắn răng.
Hình Nhất Phàm đến đây là muốn thăm dò Ngưu Đức, không ngờ mọi việc lại đi theo ý anh, Ngưu Đức là một người kích động, từ lần trước phái người đến giáo huấn anh đã biết.
Hình Nhất Phàm có thể tồn tại trong giới luật sư chính là bởi vì cách nghĩ của anh khiến người bên cạnh khó đoán, hơn nữa anh sẽ nắm chắc những thứ của lợi đối với mình.
Giống như hành vi bây giờ của Ngưu Đức, là một bằng chứng hùng hồn trước tòa trong tương lai.
“Tôi chỉ là qua đây tra hỏi thông thường, nếu như các người muốn đánh nhau, tôi cũng không khách khí.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh nói.
“Tôi biết tên tiểu tử cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng hôm nay cậu đừng mơ tưởng đến việc ra ngoài, trừ phi bây giờ cậu quyết định sẽ không làm luật sư cho Trần Lương nữa.”
“Tôi phải đi rồi.” Hình Nhất Phàm lười dây dưa.
“Tiểu tử thối, đánh cho tôi, đánh đến khi cậu ta không xuống được giường nữa mới thôi.” Ngưu Đức chắc chắn trong tay anh nắm giữ chứng cứ bắt lợi với ông.
Mười mấy phút sau, trong phòng làm việc của Ngưu Đức phát sinh một chuyện, một cuộc ẩu đả xảy ra.
Hơn nữa cuối cùng chỉ có Hình Nhất Phàm ung dung từ trong văn phòng bước ra, còn trong phòng làm việc tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng.
Hình Nhất Phàm ngồi vào trong xe, nhìn thời gian đã là ba rưỡi chiều, Hình Nhất Phàm thu thập tài liệu, bởi vì vụ án lần này quả thực quá hoàn hảo, muốn đột phá thì chỉ có sơ hở của Ngưu Đức.
Hiện tại, Hình Nhất Phàm muốn chứng cứ cũng chỉ có thể để cho Ngưu Đức nói ra. Thứ Hình Nhất Phàm để lại cho Ngưu Đức ngày hôm nay chỉ có sự sợ hãi, hơn nữa anh chắc chắn sẽ không yên tĩnh như vậy mà đợi bị cáo, bởi vì chột dạ chính là sơ hở lớn nhất của ông ta.
Cục nóng Hình Nhất Phàm đem đến rất thành công, Ngưu Đức che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình tức giận nói: “Tên khốn khiếp, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, đợi đây.
Hình Nhất Phàm tắt nhiên đang đợi phản kích của ông ta, vụ án này sẽ từ thân phận luật sư này của anh dẫn đến vụ án lừa đảo kia.
Bạch Hạ ở trong nhà đợi anh, vì để ăn bữa tối nay cùng anh cô còn tỉ mỉ trang điểm một chút, lúc trước cô không thích trang điểm, cũng không biết vì sao, nhưng bây giờ cô nhìn vào gương, muốn chụp ảnh một chút, để chắc chắn rằng bản thân trong gương đủ xinh đẹp.
Thay đổi này của Bạch Hạ khiến bản thân cô cũng không biết, nhưng đã nói rõ ràng lên một chuyện, cô muốn ở trước mặt Hình Nhất Phàm trở nên xinh đẹp hơn.
Khoảng năm giờ, điện thoại của Bạch Hạ kêu lên, cô vừa nhìn, không phải Hình Nhất Phàm thì còn là ai được đây?
“Alo.” Cô vội vàng nghe máy.
“Tôi ở trước cửa tiểu khu đợi em, cùng nhau xuất phát đi ăn tối.”
*ÒI Được! Tôi xuống bây giờ.” Bạch Hạ vội vàng cầm túi ra ngoài.
Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe.
Bạch Hạ kéo cửa bước vào, hôm nay Hình Nhất Phàm mặc một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài, chiếc áo sơ mi sẫm màu kết hợp với bộ vest màu xám, giống như một nam người mẫu vừa bước ra từ bộ phim bom tấn.
Bạch Hạ vội vàng thu hồi tầm mắt, cười: “Tôi đặt nhà hàng rôi.”
“Hủy đi!”
*“Hả?” Bạch Hạ quay đầu nhìn anh.
“Tôi đặt rồi.” Hình Nhất Phàm trả lời, mặc dù là cô mời, nhưng Hình Nhất Phàm cảm thấy tối nay không nên trải qua đơn giản như vậy, cho nên anh đặt một nhà hàng hoa viên trên cao của một nhà hàng cao cấp.
Đó là nhà hàng mà người bình thường sẽ không đặt được.
“Nhưng tôi thật sự đặt rồi.” Đó là quán Bạch Hạ chọn lựa kỹ càng.
Hình Nhất Phàm có chút bá đạo nói: “Bây giờ hủy vẫn kịp.”
Bạch Hạ chỉ đành nói: “Vậy chúng ta đi đâu ăn?”
“Đi theo tôi là được.” Hình Nhát Phàm nói.
“Đắt quá, tôi không mời nỗi.”
Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ngưu Đức cắn răng. Hình Nhất Phàm đến đây là muốn thăm dò Ngưu Đức, không ngờ mọi việc lại đi theo ý anh, Ngưu Đức là một người kích động, từ lần trước phái người đến giáo huấn anh đã biết. Hình Nhất Phàm có thể tồn tại trong giới luật sư chính là bởi vì cách nghĩ của anh khiến người bên cạnh khó đoán, hơn nữa anh sẽ nắm chắc những thứ của lợi đối với mình. Giống như hành vi bây giờ của Ngưu Đức, là một bằng chứng hùng hồn trước tòa trong tương lai. “Tôi chỉ là qua đây tra hỏi thông thường, nếu như các người muốn đánh nhau, tôi cũng không khách khí.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh nói. “Tôi biết tên tiểu tử cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng hôm nay cậu đừng mơ tưởng đến việc ra ngoài, trừ phi bây giờ cậu quyết định sẽ không làm luật sư cho Trần Lương nữa.” “Tôi phải đi rồi.” Hình Nhất Phàm lười dây dưa. “Tiểu tử thối, đánh cho tôi, đánh đến khi cậu ta không xuống được giường nữa mới thôi.” Ngưu Đức chắc chắn trong tay anh nắm giữ chứng cứ bắt lợi với ông. Mười mấy phút sau, trong phòng làm việc của Ngưu Đức phát sinh một chuyện, một cuộc ẩu đả xảy ra. Hơn nữa cuối cùng chỉ có Hình Nhất Phàm ung dung từ trong văn phòng bước ra, còn trong phòng làm việc tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng. Hình Nhất Phàm ngồi vào trong xe, nhìn thời gian đã là ba rưỡi chiều, Hình Nhất Phàm thu thập tài liệu, bởi vì vụ án lần này quả thực quá hoàn hảo, muốn đột phá thì chỉ có sơ hở của Ngưu Đức. Hiện tại, Hình Nhất Phàm muốn chứng cứ cũng chỉ có thể để cho Ngưu Đức nói ra. Thứ Hình Nhất Phàm để lại cho Ngưu Đức ngày hôm nay chỉ có sự sợ hãi, hơn nữa anh chắc chắn sẽ không yên tĩnh như vậy mà đợi bị cáo, bởi vì chột dạ chính là sơ hở lớn nhất của ông ta. Cục nóng Hình Nhất Phàm đem đến rất thành công, Ngưu Đức che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình tức giận nói: “Tên khốn khiếp, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, đợi đây. Hình Nhất Phàm tắt nhiên đang đợi phản kích của ông ta, vụ án này sẽ từ thân phận luật sư này của anh dẫn đến vụ án lừa đảo kia. Bạch Hạ ở trong nhà đợi anh, vì để ăn bữa tối nay cùng anh cô còn tỉ mỉ trang điểm một chút, lúc trước cô không thích trang điểm, cũng không biết vì sao, nhưng bây giờ cô nhìn vào gương, muốn chụp ảnh một chút, để chắc chắn rằng bản thân trong gương đủ xinh đẹp. Thay đổi này của Bạch Hạ khiến bản thân cô cũng không biết, nhưng đã nói rõ ràng lên một chuyện, cô muốn ở trước mặt Hình Nhất Phàm trở nên xinh đẹp hơn. Khoảng năm giờ, điện thoại của Bạch Hạ kêu lên, cô vừa nhìn, không phải Hình Nhất Phàm thì còn là ai được đây? “Alo.” Cô vội vàng nghe máy. “Tôi ở trước cửa tiểu khu đợi em, cùng nhau xuất phát đi ăn tối.” *ÒI Được! Tôi xuống bây giờ.” Bạch Hạ vội vàng cầm túi ra ngoài. Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe. Bạch Hạ kéo cửa bước vào, hôm nay Hình Nhất Phàm mặc một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài, chiếc áo sơ mi sẫm màu kết hợp với bộ vest màu xám, giống như một nam người mẫu vừa bước ra từ bộ phim bom tấn. Bạch Hạ vội vàng thu hồi tầm mắt, cười: “Tôi đặt nhà hàng rôi.” “Hủy đi!” *“Hả?” Bạch Hạ quay đầu nhìn anh. “Tôi đặt rồi.” Hình Nhất Phàm trả lời, mặc dù là cô mời, nhưng Hình Nhất Phàm cảm thấy tối nay không nên trải qua đơn giản như vậy, cho nên anh đặt một nhà hàng hoa viên trên cao của một nhà hàng cao cấp. Đó là nhà hàng mà người bình thường sẽ không đặt được. “Nhưng tôi thật sự đặt rồi.” Đó là quán Bạch Hạ chọn lựa kỹ càng. Hình Nhất Phàm có chút bá đạo nói: “Bây giờ hủy vẫn kịp.” Bạch Hạ chỉ đành nói: “Vậy chúng ta đi đâu ăn?” “Đi theo tôi là được.” Hình Nhát Phàm nói. “Đắt quá, tôi không mời nỗi.” Đến trước cửa tiểu khu, chiếc xe SUV ngang ngược của Hình Nhất Phàm đang đậu ở đó, hơn nữa chiếc xe đó của anh còn huênh hoang ở ga ra dưới hằm để xe.