Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2414
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mãnh liệt đến mức khiến cô không biết phải làm thế nào, cô bị sao vậy? Trong ly rượu của Hạng Bạc Hàn là rượu whisky tốt nhát, ngón tay thon dài của anh cầm ly đưa vào miệng. “Hạng tiên sinh, cạn ly.” Mị Lạp cực kỳ chủ động cầm ly của mình cụng vào ly của anh. Hạng Bạc Hàn cầm ly rượu không có ý muốn cụng ly, nhưng Mị Lạp vẫn cố chấp cụng thêm. Hạng Bạc Hàn nghiêng người nói với Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh Mị Lạp: “Qua đây ngồi.” Nghê Sơ Tuyết ngẩn người vài giây, cô đứng dậy ngồi cạnh sang một bên khác của anh, Hạng Bạc Hàn đưa một ly rượu hoa quả cho cô: “Nồng độ rất thấp, em có thể thử.” Nghê Sơ Tuyết chớp mắt, mùi thơm của rượu hoa quả tản ra, cô đưa tay nhận lấy, ngửi thử một chút rồi uống, quả nhiên uống rất ngon. Lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, là một bài hát D.J cực kỳ bùng nổ, khiến bầu không khí đều bùng cháy, nam nữ có mặt cũng bắt giác lắc lư theo. Mị Lạp là khách thường xuyên lui tới các hộp đêm, với thể loại nhạc như này, cô ta sung sướng nhất là khoe được vòng eo quyền rũ và thon thả của mình, hơn nữa tối nay Hạng Bạc Hàn còn ở bên cạnh, cô ta sao có thể bỏ lỡ được đây? Cô ta đứng dậy, đi đến chỗ có ánh đèn chiếu sáng bên cạnh đối diện với Hạng Bàn Hàn, theo điệu nhạc cô ta uốn eo vừa thả lỏng vừa quyền rũ, ngón tay ám thị đầy khiêu gợi. Nghê Sơ Tuyết nhìn Mị Lạp như vậy có chút đỏ mặt, xấu hổ, nhưng Hạng Bạc Hàn cằm ly rượu trong tay, nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác khó mà đoán được anh đang nghĩ gì. Nghê Sơ Tuyết đưa lưng về phía quầy rượu, ngắn người, bên cạnh cô có một người đàn ông trung niên đang ra hiệu với nhân viên điều gì đó, đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong quán bar. Thông đồng cùng với nhân viên hạ thuốc gì đó, hơn nữa đây đều là những thứ tốt để cầm theo. Nhân viên quầy bar cầm một ly rượu hoa quả giống với ly của Nghê Sơ Tuyết, anh ta vừa mới để lên bàn thì điện thoại của người đàn ông bên cạnh đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên vừa xem điện thoại vừa đưa tay ra cầm lấy ly rượu, hai ly rượu trái cây ở gần nhau bị người đàn ông tùy tiện cầm đi một ly. Ly còn lại là ly có thứ thuốc đó. Nghê Sơ Tuyết quả thực là không nhìn nổi nữa, Mị Lạp nhảy quá mức hở hang, cô chỉ đành quay người lại, cảm thấy khô miệng, cô cầm ly rượu trái cây uống từng ngụm to. Nơi như thế này quả thực dễ khiến người ta nóng lên, một cảm giác khát khô không rõ. Ánh mắt Hạng Bạc Hàn không nhìn Mị Lạp, ngược lại ánh mắt anh lại lặng lẽ rơi trên người cô gái bên cạnh. Những người phụ nữ khác trong mắt anh cực kỳ dung tục, còn Nghê Sơ Tuyết bên cạnh anh giống như một bông hoa không nhiễm bụi trần, cho dù ở nơi bẩn thỉu, một mình cô vẫn phát ra ánh sáng thuần khiết. Vòng eo uốn éo của Mị Lạp càng lúc càng căng cứng, bởi vì cô ta nhìn thấy rõ ràng tầm mắt của Hạng Bạc Hàn, căn bản không phải ở trên người cô ta, mà là ở Nghê Sơ Tuyết. Ánh mắt cô ta hiện lên tia đồ kị, cắn môi đỏ, trong lòng oán hận.Sau khi Nghê Sơ Tuyết uống xong ly rượu hoa quả, cô phát hiện, có chuyện gì thế này, cô càng ngày càng khát! Rõ ràng là uống rồi! Nghê Sơ Tuyết nói với nhân viên quầy rượu: “Cho tôi một cốc nước lạnh.” Nhân viên đó lập tức lấy cho cô, Nghê Sơ Tuyết cầm cóc lên vội vàng đưa tới miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn mờ ảo nhanh chóng đỏ lên, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hạng Bạc Hàn thấy cô uống nhanh như vậy, anh đưa tay ngăn cô uống nước lạnh: “Đừng uống nhiều quá.” Cánh tay Hạng Bạc Hàn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhưng tay cô rất nóng, anh đột nhiên bị chấn động, Nghê Sơ Tuyết thở hỗn hển quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô phiếm hồng khiến Hạng Bạc Hàn cảm thấy có gì đó không đúng. Hạng Bạc Hàn lập tức đứng dậy, giữ chặt cánh tay của nhân viên, lạnh lùng hỏi: “Anh cho cô ấy uống cái gì?” Nhân viên bị dọa sợ, anh ta vội vàng lắc đầu: “Tôi không có cho vị tiểu thư này uống cái gì không nên uống.” *Tôi hỏi lại lần nữa, cô ấy uống phải cái gì?” Cánh tay Hạng Bạc Hàn dùng lực khiến sắc mặt của nhân viên trắng bệch, cuối cùng dường như anh ta cũng nhận thức được điều gì đó, lắm bẩm nói: “Lẽ nào vị khách vừa rồi cầm nhầm rượu hay sao?” Hạng Bạc Hàn như biết được cái gì đấy, chắc chắn có khách mua thuốc hạ vào trong rượu, hơn nữa Nghê Sơ Tuyết còn uống nhằm nó.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mãnh liệt đến mức khiến cô không biết phải làm thế nào, cô bị sao vậy? Trong ly rượu của Hạng Bạc Hàn là rượu whisky tốt nhát, ngón tay thon dài của anh cầm ly đưa vào miệng. “Hạng tiên sinh, cạn ly.” Mị Lạp cực kỳ chủ động cầm ly của mình cụng vào ly của anh. Hạng Bạc Hàn cầm ly rượu không có ý muốn cụng ly, nhưng Mị Lạp vẫn cố chấp cụng thêm. Hạng Bạc Hàn nghiêng người nói với Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh Mị Lạp: “Qua đây ngồi.” Nghê Sơ Tuyết ngẩn người vài giây, cô đứng dậy ngồi cạnh sang một bên khác của anh, Hạng Bạc Hàn đưa một ly rượu hoa quả cho cô: “Nồng độ rất thấp, em có thể thử.” Nghê Sơ Tuyết chớp mắt, mùi thơm của rượu hoa quả tản ra, cô đưa tay nhận lấy, ngửi thử một chút rồi uống, quả nhiên uống rất ngon. Lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, là một bài hát D.J cực kỳ bùng nổ, khiến bầu không khí đều bùng cháy, nam nữ có mặt cũng bắt giác lắc lư theo. Mị Lạp là khách thường xuyên lui tới các hộp đêm, với thể loại nhạc như này, cô ta sung sướng nhất là khoe được vòng eo quyền rũ và thon thả của mình, hơn nữa tối nay Hạng Bạc Hàn còn ở bên cạnh, cô ta sao có thể bỏ lỡ được đây? Cô ta đứng dậy, đi đến chỗ có ánh đèn chiếu sáng bên cạnh đối diện với Hạng Bàn Hàn, theo điệu nhạc cô ta uốn eo vừa thả lỏng vừa quyền rũ, ngón tay ám thị đầy khiêu gợi. Nghê Sơ Tuyết nhìn Mị Lạp như vậy có chút đỏ mặt, xấu hổ, nhưng Hạng Bạc Hàn cằm ly rượu trong tay, nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác khó mà đoán được anh đang nghĩ gì. Nghê Sơ Tuyết đưa lưng về phía quầy rượu, ngắn người, bên cạnh cô có một người đàn ông trung niên đang ra hiệu với nhân viên điều gì đó, đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong quán bar. Thông đồng cùng với nhân viên hạ thuốc gì đó, hơn nữa đây đều là những thứ tốt để cầm theo. Nhân viên quầy bar cầm một ly rượu hoa quả giống với ly của Nghê Sơ Tuyết, anh ta vừa mới để lên bàn thì điện thoại của người đàn ông bên cạnh đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên vừa xem điện thoại vừa đưa tay ra cầm lấy ly rượu, hai ly rượu trái cây ở gần nhau bị người đàn ông tùy tiện cầm đi một ly. Ly còn lại là ly có thứ thuốc đó. Nghê Sơ Tuyết quả thực là không nhìn nổi nữa, Mị Lạp nhảy quá mức hở hang, cô chỉ đành quay người lại, cảm thấy khô miệng, cô cầm ly rượu trái cây uống từng ngụm to. Nơi như thế này quả thực dễ khiến người ta nóng lên, một cảm giác khát khô không rõ. Ánh mắt Hạng Bạc Hàn không nhìn Mị Lạp, ngược lại ánh mắt anh lại lặng lẽ rơi trên người cô gái bên cạnh. Những người phụ nữ khác trong mắt anh cực kỳ dung tục, còn Nghê Sơ Tuyết bên cạnh anh giống như một bông hoa không nhiễm bụi trần, cho dù ở nơi bẩn thỉu, một mình cô vẫn phát ra ánh sáng thuần khiết. Vòng eo uốn éo của Mị Lạp càng lúc càng căng cứng, bởi vì cô ta nhìn thấy rõ ràng tầm mắt của Hạng Bạc Hàn, căn bản không phải ở trên người cô ta, mà là ở Nghê Sơ Tuyết. Ánh mắt cô ta hiện lên tia đồ kị, cắn môi đỏ, trong lòng oán hận.Sau khi Nghê Sơ Tuyết uống xong ly rượu hoa quả, cô phát hiện, có chuyện gì thế này, cô càng ngày càng khát! Rõ ràng là uống rồi! Nghê Sơ Tuyết nói với nhân viên quầy rượu: “Cho tôi một cốc nước lạnh.” Nhân viên đó lập tức lấy cho cô, Nghê Sơ Tuyết cầm cóc lên vội vàng đưa tới miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn mờ ảo nhanh chóng đỏ lên, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hạng Bạc Hàn thấy cô uống nhanh như vậy, anh đưa tay ngăn cô uống nước lạnh: “Đừng uống nhiều quá.” Cánh tay Hạng Bạc Hàn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhưng tay cô rất nóng, anh đột nhiên bị chấn động, Nghê Sơ Tuyết thở hỗn hển quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô phiếm hồng khiến Hạng Bạc Hàn cảm thấy có gì đó không đúng. Hạng Bạc Hàn lập tức đứng dậy, giữ chặt cánh tay của nhân viên, lạnh lùng hỏi: “Anh cho cô ấy uống cái gì?” Nhân viên bị dọa sợ, anh ta vội vàng lắc đầu: “Tôi không có cho vị tiểu thư này uống cái gì không nên uống.” *Tôi hỏi lại lần nữa, cô ấy uống phải cái gì?” Cánh tay Hạng Bạc Hàn dùng lực khiến sắc mặt của nhân viên trắng bệch, cuối cùng dường như anh ta cũng nhận thức được điều gì đó, lắm bẩm nói: “Lẽ nào vị khách vừa rồi cầm nhầm rượu hay sao?” Hạng Bạc Hàn như biết được cái gì đấy, chắc chắn có khách mua thuốc hạ vào trong rượu, hơn nữa Nghê Sơ Tuyết còn uống nhằm nó.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mãnh liệt đến mức khiến cô không biết phải làm thế nào, cô bị sao vậy? Trong ly rượu của Hạng Bạc Hàn là rượu whisky tốt nhát, ngón tay thon dài của anh cầm ly đưa vào miệng. “Hạng tiên sinh, cạn ly.” Mị Lạp cực kỳ chủ động cầm ly của mình cụng vào ly của anh. Hạng Bạc Hàn cầm ly rượu không có ý muốn cụng ly, nhưng Mị Lạp vẫn cố chấp cụng thêm. Hạng Bạc Hàn nghiêng người nói với Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh Mị Lạp: “Qua đây ngồi.” Nghê Sơ Tuyết ngẩn người vài giây, cô đứng dậy ngồi cạnh sang một bên khác của anh, Hạng Bạc Hàn đưa một ly rượu hoa quả cho cô: “Nồng độ rất thấp, em có thể thử.” Nghê Sơ Tuyết chớp mắt, mùi thơm của rượu hoa quả tản ra, cô đưa tay nhận lấy, ngửi thử một chút rồi uống, quả nhiên uống rất ngon. Lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, là một bài hát D.J cực kỳ bùng nổ, khiến bầu không khí đều bùng cháy, nam nữ có mặt cũng bắt giác lắc lư theo. Mị Lạp là khách thường xuyên lui tới các hộp đêm, với thể loại nhạc như này, cô ta sung sướng nhất là khoe được vòng eo quyền rũ và thon thả của mình, hơn nữa tối nay Hạng Bạc Hàn còn ở bên cạnh, cô ta sao có thể bỏ lỡ được đây? Cô ta đứng dậy, đi đến chỗ có ánh đèn chiếu sáng bên cạnh đối diện với Hạng Bàn Hàn, theo điệu nhạc cô ta uốn eo vừa thả lỏng vừa quyền rũ, ngón tay ám thị đầy khiêu gợi. Nghê Sơ Tuyết nhìn Mị Lạp như vậy có chút đỏ mặt, xấu hổ, nhưng Hạng Bạc Hàn cằm ly rượu trong tay, nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác khó mà đoán được anh đang nghĩ gì. Nghê Sơ Tuyết đưa lưng về phía quầy rượu, ngắn người, bên cạnh cô có một người đàn ông trung niên đang ra hiệu với nhân viên điều gì đó, đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong quán bar. Thông đồng cùng với nhân viên hạ thuốc gì đó, hơn nữa đây đều là những thứ tốt để cầm theo. Nhân viên quầy bar cầm một ly rượu hoa quả giống với ly của Nghê Sơ Tuyết, anh ta vừa mới để lên bàn thì điện thoại của người đàn ông bên cạnh đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên vừa xem điện thoại vừa đưa tay ra cầm lấy ly rượu, hai ly rượu trái cây ở gần nhau bị người đàn ông tùy tiện cầm đi một ly. Ly còn lại là ly có thứ thuốc đó. Nghê Sơ Tuyết quả thực là không nhìn nổi nữa, Mị Lạp nhảy quá mức hở hang, cô chỉ đành quay người lại, cảm thấy khô miệng, cô cầm ly rượu trái cây uống từng ngụm to. Nơi như thế này quả thực dễ khiến người ta nóng lên, một cảm giác khát khô không rõ. Ánh mắt Hạng Bạc Hàn không nhìn Mị Lạp, ngược lại ánh mắt anh lại lặng lẽ rơi trên người cô gái bên cạnh. Những người phụ nữ khác trong mắt anh cực kỳ dung tục, còn Nghê Sơ Tuyết bên cạnh anh giống như một bông hoa không nhiễm bụi trần, cho dù ở nơi bẩn thỉu, một mình cô vẫn phát ra ánh sáng thuần khiết. Vòng eo uốn éo của Mị Lạp càng lúc càng căng cứng, bởi vì cô ta nhìn thấy rõ ràng tầm mắt của Hạng Bạc Hàn, căn bản không phải ở trên người cô ta, mà là ở Nghê Sơ Tuyết. Ánh mắt cô ta hiện lên tia đồ kị, cắn môi đỏ, trong lòng oán hận.Sau khi Nghê Sơ Tuyết uống xong ly rượu hoa quả, cô phát hiện, có chuyện gì thế này, cô càng ngày càng khát! Rõ ràng là uống rồi! Nghê Sơ Tuyết nói với nhân viên quầy rượu: “Cho tôi một cốc nước lạnh.” Nhân viên đó lập tức lấy cho cô, Nghê Sơ Tuyết cầm cóc lên vội vàng đưa tới miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn mờ ảo nhanh chóng đỏ lên, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hạng Bạc Hàn thấy cô uống nhanh như vậy, anh đưa tay ngăn cô uống nước lạnh: “Đừng uống nhiều quá.” Cánh tay Hạng Bạc Hàn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhưng tay cô rất nóng, anh đột nhiên bị chấn động, Nghê Sơ Tuyết thở hỗn hển quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô phiếm hồng khiến Hạng Bạc Hàn cảm thấy có gì đó không đúng. Hạng Bạc Hàn lập tức đứng dậy, giữ chặt cánh tay của nhân viên, lạnh lùng hỏi: “Anh cho cô ấy uống cái gì?” Nhân viên bị dọa sợ, anh ta vội vàng lắc đầu: “Tôi không có cho vị tiểu thư này uống cái gì không nên uống.” *Tôi hỏi lại lần nữa, cô ấy uống phải cái gì?” Cánh tay Hạng Bạc Hàn dùng lực khiến sắc mặt của nhân viên trắng bệch, cuối cùng dường như anh ta cũng nhận thức được điều gì đó, lắm bẩm nói: “Lẽ nào vị khách vừa rồi cầm nhầm rượu hay sao?” Hạng Bạc Hàn như biết được cái gì đấy, chắc chắn có khách mua thuốc hạ vào trong rượu, hơn nữa Nghê Sơ Tuyết còn uống nhằm nó.