Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2415
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Chú Hạng, nóng quá!” Nghê Sơ Tuyết ôm trán đứng dậy, đứng không vững liền ngã lên người Hạng Bạc Hàn. Hạng Bạc Hàn đưa tay kéo cô, dường như không nghĩ gì liền bế cô lên. “Em uống nhằm đồ rồi, tôi đưa em về.” “Em uống phải cái gì rồi?” Trong ánh mắt của Nghê Sơ Tuyết mơ màng. Hạng Bạc Hàn không trả lời, bước nhanh về phía cửa, Mị Lạp thấy vậy ánh mắt mở to, sao Nghê Sơ Tuyết lại bị Hạng Bạc Hàn ôm đi rồi? Hơn nữa còn thân mật như vậy? “Chị em…” Ở cửa, trong ý thức hỗn loạn của mình, Nghê Sơ Tuyết vẫn lo lắng cho Mị Lạp. Hạng Bạc Hàn quay đầu nói với vệ sĩ: “Bảo vệ Mị Lạp tiểu thư, đưa cô ta về khách sạn.” Vệ sĩ lập tức quay lại, Nghê Sơ Tuyết được bề đi đột nhiên cánh tay nhỏ ôm chặt cỏ Hạng Bạc Hàn: “Nóng quá… chú Hạng, cứu em.” Hạng Bạc Hàn ôm cô, lập tức mở cửa sau xe, lúc đóng cửa còn ra lệnh với vệ sĩ: “Về khách sạn.” Ở trong ánh đèn ô tô, Nghê Sơ Tuyết giống như một con mèo không ngoan ngoãn, ôm chặt Hạng Bạc Hàn. Trong xe mờ tối, trong lòng Hạng Bạc Hàn có một cô gái vô cùng không an phận, dược tính của thuốc khiến cô cực kỳ khó chịu, hơn nữa thứ có thể giúp cô dễ chịu hơn chút chính là ra sức dựa vào thân thể của người đàn ông. Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu vào khoang ghế sau rộng rãi, hô hấp của Hạng Bạc Hàn đã mắt đi sự bình tĩnh vốn có, hơn nữa còn có chút thở hồn hễn. “Sơ Tuyết.” Bàn tay to lớn của Hạng Bạc Hàn nắm tay của cô gái, tránh cho cô không tỉnh táo mà dáy lên ngọn lửa trong xe. Lúc này Nghê Sơ Tuyết căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng bức khó chịu, hơn nữa việc dựa gần vào người đàn ông có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút. Hạng Bạc Hàn lệnh cho vệ sĩ ở xe sau đi lấy thuốc ở hiệu thuốc cầm đến khách sạn. Lúc này, xe của anh đã dừng lại ở cửa chính khách sạn, vệ sĩ mở cửa, trong lòng Hạng Bạc, mái tóc của Nghê Sơ: Tuyết hỗn loạn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn trong ngực anh. Trong một gian phòng khách sạn, dược tính thuốc của Nghê Sơ Tuyết đã mạnh hơn, vệ sĩ đẩy bước vào, lúc Hạng Bạc Hàn đặt cô xuống, ánh mắt anh ta không khỏi dừng lại vài giây. Nhưng giây tiếp theo anh ta liền nhận được ánh mắt cảnh cáo dày đặc, vệ sĩ không có bắt kì suy nghĩ nào, nhưng lúc này anh ta có một loại cảm giác nguy hiểm như bị dã thú nhìn chăm chú. Vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, ông chủ.” “Ra ngoài.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng nói, anh lúc này giống như một con thú bảo vệ thức ăn của mình. Vẻ đẹp của Nghê Sơ Tuyết, sao có thể dễ dàng để người đàn ông khác nhìn? “Chú Hạng… nóng…” Nghê Sơ Tuyết vừa đưa tay kéo vạt áo, vừa không ngừng muốn cởi nó ra. Hạng Bạc Hàn đưa tay ôm cô lên lần nữa, ôm cô đến phòng tắm, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vì để cho cô dễ chịu hơn, anh vẫn nên để cô vào nước lạnh. “Lạnh…” Toàn thân Nghê Sơ Tuyết run rẩy, ánh mắt mơ màng cũng tỉnh táo hơn chút, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, cô đưa tay kêu lên như muốn cầu cứu: “Chú Hạng…” Hạng Bạc Hàn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi xuống cạnh bồn tắm, thấp giọng an ủi: “Đừng lo, như vậy sẽ giúp em giảm bớt sự khô nóng trong người.” Cùng với dòng nước ướt lên, chiếc áo sơ mi trắng của Nghê Sơ Tuyết cũng dần dần trở nên trong suốt. Ánh mắt người đàn ông có chút tối lại, thường ngày luôn giữ được sự tỉnh táo, lúc này giống như là mắt hết, khiến ánh mắt anh không muốn muốn rời đi nơi khác. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Hạng Bạc Hàn đứng dậy, vệ sĩ đưa thuốc đến đang ở bên ngoài. Hạng Bạc Hàn cầm lấy thuốc, lập tức dùng nước ấm pha thuốc cho cô, bê cốc đến bên cạnh bồn tắm, dịu dàng nói với cô gái đang nhắm mắt ngâm mình bên trong: “Sơ Tuyết, uống thuốc đi.”
“Chú Hạng, nóng quá!” Nghê Sơ Tuyết ôm trán đứng dậy, đứng không vững liền ngã lên người Hạng Bạc Hàn.
Hạng Bạc Hàn đưa tay kéo cô, dường như không nghĩ gì liền bế cô lên.
“Em uống nhằm đồ rồi, tôi đưa em về.”
“Em uống phải cái gì rồi?” Trong ánh mắt của Nghê Sơ Tuyết mơ màng.
Hạng Bạc Hàn không trả lời, bước nhanh về phía cửa, Mị Lạp thấy vậy ánh mắt mở to, sao Nghê Sơ Tuyết lại bị Hạng Bạc Hàn ôm đi rồi?
Hơn nữa còn thân mật như vậy?
“Chị em…” Ở cửa, trong ý thức hỗn loạn của mình, Nghê Sơ Tuyết vẫn lo lắng cho Mị Lạp.
Hạng Bạc Hàn quay đầu nói với vệ sĩ: “Bảo vệ Mị Lạp tiểu thư, đưa cô ta về khách sạn.”
Vệ sĩ lập tức quay lại, Nghê Sơ Tuyết được bề đi đột nhiên cánh tay nhỏ ôm chặt cỏ Hạng Bạc Hàn: “Nóng quá… chú Hạng, cứu em.”
Hạng Bạc Hàn ôm cô, lập tức mở cửa sau xe, lúc đóng cửa còn ra lệnh với vệ sĩ: “Về khách sạn.”
Ở trong ánh đèn ô tô, Nghê Sơ Tuyết giống như một con mèo không ngoan ngoãn, ôm chặt Hạng Bạc Hàn.
Trong xe mờ tối, trong lòng Hạng Bạc Hàn có một cô gái vô cùng không an phận, dược tính của thuốc khiến cô cực kỳ khó chịu, hơn nữa thứ có thể giúp cô dễ chịu hơn chút chính là ra sức dựa vào thân thể của người đàn ông.
Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu vào khoang ghế sau rộng rãi, hô hấp của Hạng Bạc Hàn đã mắt đi sự bình tĩnh vốn có, hơn nữa còn có chút thở hồn hễn.
“Sơ Tuyết.” Bàn tay to lớn của Hạng Bạc Hàn nắm tay của cô gái, tránh cho cô không tỉnh táo mà dáy lên ngọn lửa trong xe.
Lúc này Nghê Sơ Tuyết căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng bức khó chịu, hơn nữa việc dựa gần vào người đàn ông có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Hạng Bạc Hàn lệnh cho vệ sĩ ở xe sau đi lấy thuốc ở hiệu thuốc cầm đến khách sạn.
Lúc này, xe của anh đã dừng lại ở cửa chính khách sạn, vệ sĩ mở cửa, trong lòng Hạng Bạc, mái tóc của Nghê Sơ: Tuyết hỗn loạn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn trong ngực anh.
Trong một gian phòng khách sạn, dược tính thuốc của Nghê Sơ Tuyết đã mạnh hơn, vệ sĩ đẩy bước vào, lúc Hạng Bạc Hàn đặt cô xuống, ánh mắt anh ta không khỏi dừng lại vài giây.
Nhưng giây tiếp theo anh ta liền nhận được ánh mắt cảnh cáo dày đặc, vệ sĩ không có bắt kì suy nghĩ nào, nhưng lúc này anh ta có một loại cảm giác nguy hiểm như bị dã thú nhìn chăm chú.
Vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, ông chủ.”
“Ra ngoài.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng nói, anh lúc này giống như một con thú bảo vệ thức ăn của mình.
Vẻ đẹp của Nghê Sơ Tuyết, sao có thể dễ dàng để người đàn ông khác nhìn?
“Chú Hạng… nóng…” Nghê Sơ Tuyết vừa đưa tay kéo vạt áo, vừa không ngừng muốn cởi nó ra.
Hạng Bạc Hàn đưa tay ôm cô lên lần nữa, ôm cô đến phòng tắm, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vì để cho cô dễ chịu hơn, anh vẫn nên để cô vào nước lạnh.
“Lạnh…” Toàn thân Nghê Sơ Tuyết run rẩy, ánh mắt mơ màng cũng tỉnh táo hơn chút, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, cô đưa tay kêu lên như muốn cầu cứu: “Chú Hạng…”
Hạng Bạc Hàn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi xuống cạnh bồn tắm, thấp giọng an ủi: “Đừng lo, như vậy sẽ giúp em giảm bớt sự khô nóng trong người.”
Cùng với dòng nước ướt lên, chiếc áo sơ mi trắng của Nghê Sơ Tuyết cũng dần dần trở nên trong suốt.
Ánh mắt người đàn ông có chút tối lại, thường ngày luôn giữ được sự tỉnh táo, lúc này giống như là mắt hết, khiến ánh mắt anh không muốn muốn rời đi nơi khác.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Hạng Bạc Hàn đứng dậy, vệ sĩ đưa thuốc đến đang ở bên ngoài.
Hạng Bạc Hàn cầm lấy thuốc, lập tức dùng nước ấm pha thuốc cho cô, bê cốc đến bên cạnh bồn tắm, dịu dàng nói với cô gái đang nhắm mắt ngâm mình bên trong: “Sơ Tuyết, uống thuốc đi.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Chú Hạng, nóng quá!” Nghê Sơ Tuyết ôm trán đứng dậy, đứng không vững liền ngã lên người Hạng Bạc Hàn. Hạng Bạc Hàn đưa tay kéo cô, dường như không nghĩ gì liền bế cô lên. “Em uống nhằm đồ rồi, tôi đưa em về.” “Em uống phải cái gì rồi?” Trong ánh mắt của Nghê Sơ Tuyết mơ màng. Hạng Bạc Hàn không trả lời, bước nhanh về phía cửa, Mị Lạp thấy vậy ánh mắt mở to, sao Nghê Sơ Tuyết lại bị Hạng Bạc Hàn ôm đi rồi? Hơn nữa còn thân mật như vậy? “Chị em…” Ở cửa, trong ý thức hỗn loạn của mình, Nghê Sơ Tuyết vẫn lo lắng cho Mị Lạp. Hạng Bạc Hàn quay đầu nói với vệ sĩ: “Bảo vệ Mị Lạp tiểu thư, đưa cô ta về khách sạn.” Vệ sĩ lập tức quay lại, Nghê Sơ Tuyết được bề đi đột nhiên cánh tay nhỏ ôm chặt cỏ Hạng Bạc Hàn: “Nóng quá… chú Hạng, cứu em.” Hạng Bạc Hàn ôm cô, lập tức mở cửa sau xe, lúc đóng cửa còn ra lệnh với vệ sĩ: “Về khách sạn.” Ở trong ánh đèn ô tô, Nghê Sơ Tuyết giống như một con mèo không ngoan ngoãn, ôm chặt Hạng Bạc Hàn. Trong xe mờ tối, trong lòng Hạng Bạc Hàn có một cô gái vô cùng không an phận, dược tính của thuốc khiến cô cực kỳ khó chịu, hơn nữa thứ có thể giúp cô dễ chịu hơn chút chính là ra sức dựa vào thân thể của người đàn ông. Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu vào khoang ghế sau rộng rãi, hô hấp của Hạng Bạc Hàn đã mắt đi sự bình tĩnh vốn có, hơn nữa còn có chút thở hồn hễn. “Sơ Tuyết.” Bàn tay to lớn của Hạng Bạc Hàn nắm tay của cô gái, tránh cho cô không tỉnh táo mà dáy lên ngọn lửa trong xe. Lúc này Nghê Sơ Tuyết căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng bức khó chịu, hơn nữa việc dựa gần vào người đàn ông có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút. Hạng Bạc Hàn lệnh cho vệ sĩ ở xe sau đi lấy thuốc ở hiệu thuốc cầm đến khách sạn. Lúc này, xe của anh đã dừng lại ở cửa chính khách sạn, vệ sĩ mở cửa, trong lòng Hạng Bạc, mái tóc của Nghê Sơ: Tuyết hỗn loạn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn trong ngực anh. Trong một gian phòng khách sạn, dược tính thuốc của Nghê Sơ Tuyết đã mạnh hơn, vệ sĩ đẩy bước vào, lúc Hạng Bạc Hàn đặt cô xuống, ánh mắt anh ta không khỏi dừng lại vài giây. Nhưng giây tiếp theo anh ta liền nhận được ánh mắt cảnh cáo dày đặc, vệ sĩ không có bắt kì suy nghĩ nào, nhưng lúc này anh ta có một loại cảm giác nguy hiểm như bị dã thú nhìn chăm chú. Vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, ông chủ.” “Ra ngoài.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng nói, anh lúc này giống như một con thú bảo vệ thức ăn của mình. Vẻ đẹp của Nghê Sơ Tuyết, sao có thể dễ dàng để người đàn ông khác nhìn? “Chú Hạng… nóng…” Nghê Sơ Tuyết vừa đưa tay kéo vạt áo, vừa không ngừng muốn cởi nó ra. Hạng Bạc Hàn đưa tay ôm cô lên lần nữa, ôm cô đến phòng tắm, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vì để cho cô dễ chịu hơn, anh vẫn nên để cô vào nước lạnh. “Lạnh…” Toàn thân Nghê Sơ Tuyết run rẩy, ánh mắt mơ màng cũng tỉnh táo hơn chút, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, cô đưa tay kêu lên như muốn cầu cứu: “Chú Hạng…” Hạng Bạc Hàn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi xuống cạnh bồn tắm, thấp giọng an ủi: “Đừng lo, như vậy sẽ giúp em giảm bớt sự khô nóng trong người.” Cùng với dòng nước ướt lên, chiếc áo sơ mi trắng của Nghê Sơ Tuyết cũng dần dần trở nên trong suốt. Ánh mắt người đàn ông có chút tối lại, thường ngày luôn giữ được sự tỉnh táo, lúc này giống như là mắt hết, khiến ánh mắt anh không muốn muốn rời đi nơi khác. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Hạng Bạc Hàn đứng dậy, vệ sĩ đưa thuốc đến đang ở bên ngoài. Hạng Bạc Hàn cầm lấy thuốc, lập tức dùng nước ấm pha thuốc cho cô, bê cốc đến bên cạnh bồn tắm, dịu dàng nói với cô gái đang nhắm mắt ngâm mình bên trong: “Sơ Tuyết, uống thuốc đi.”