Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 3505: Thêm hà vào cảnh (121)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Bảo hưng phấn kêu to.Nhân vật hoạt hình cậu yêu thích đầy sân, cậu giống như chuột nhỏ ngã vào hũ gạo, sung sướng không nói thành lời!Mới sáng sớm, Cố Cảnh Liên đã bị tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Bảo đánh thức, giọng nói ngoài cửa sổ truyền đến: "Oa! Thỏ Judy, cậu có thể ký tên cho mình không? Mình là người hâm mộ của cậu! Cậu diễn "Crazy animal city" mình xem rất nhiều lần! Cậu là thần thượng của mình! Ôi thần tượng!" "..."Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, có hơi khó hiểu.Anh xoay người xuống giường đi đến của sổ, vén màn cửa lên, nhìn thấy nhân vật hoạt hình đi lại đầy trong sân, mặt anh lập tức tối sầm! Đám đàn em mà nhà họ Cố nuôi, lúc này đang mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui trong sân.Trên cây đầy bong bóng đủ màu và các dãy lụa...Đây là đâu? Phong cách trong trẻo lạnh lùng, cổ kính tràn đầy khí thế lập tức biến thành sân chơi thiếu nhi!Cố Cảnh Liên: "..."Anh đi đến thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt sau đầu ngủ ngon lành. Anh một cước đạp cô tỉnh giấc.Sở Hà bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Cố Cảnh Liên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm như đang hỏi tội!"Anh làm gì vậy?" Đầu óc cô mơ hồ, không hiểu chuyện gì: "Mới sáng sớm, sao lại tức giận như vậy?"Vừa dứt lời, giọng của Tiểu Bảo lại truyền đến: "Gấu trắng! Cậu có thể cho mình ôm một cái không?""..." Sở Hà vọt tới cửa sổ, con gấu trắng đang quét sân bị Tiểu Bảo ôm ngã chỏng vó xuống đất, chân và tay không ngừng quẩy đạp nhưng không thể ngồi dậy được!Tiểu Bảo vất vả đỡ cậu ta dậy, cậu ta khom người định nhặt chổi nhưng vướng cái bụng bự nên không cách nào nhặt được, trông cực kỳ buồn cười!Khó có thể tưởng tượng, bên trong đó là một người đàn ông dữ tợn! Sở Hà lúng túng xoay người, Cố Cảnh Liên lạnh lùng khoanh tay, nhíu mày: "Cô làm nhà họ Cố trở thành như vậy đúng không?""Không... Không phải rất tốt sao?"Sở Hà cười: "Nhìn con trai anh đi, vui biết bao nhiêu." Cố Cảnh Liên: "...""Lâu lâu mới có một ngày mà!"Cô lại nói: "Chờ qua sinh nhật là được rồi." Cố Cảnh Liên hừ lạnh: "Trẻ con!""Trẻ con? Như vậy không tốt sao? Trẻ luôn thường thích những thứ như vậy mà!"Sở Hà dừng lại, sau đó nói một cách ẩn ý: "Tôi còn nghe nói trẻ con thường rất thích bảy anh em hồ lô." "..."Mặt Cố Cảnh Liên lập tức tối đen, thẹn quá hóa giận: "Em nghe ai nói hả?""Hừ, nhìn xem, anh cũng thừa nhận còn gì? Lúc nhỏ anh còn ôm gấu Pooh ngủ đấy!" Buổi tối nào đấy, bác Phúc uống hơi nhiều, kéo cô nói chuyện hồi còn bé của Cố Cảnh Liên.Nghe nói, lúc anh bốn tuổi, rất mê phim hoạt hình.Tom và Jerry cùng với Stuart Little, gấu Pooh, bảy anh em hồ lô và cảnh sát mèo mun rất nổi lúc đó, lúc đó Cố Cảnh Liên tuyên bố sau khi lớn lên muốn làm cảnh sát, chọc Cố lão gia tức điên.
Tiểu Bảo hưng phấn kêu to.
Nhân vật hoạt hình cậu yêu thích đầy sân, cậu giống như chuột nhỏ ngã vào hũ gạo, sung sướng không nói thành lời!
Mới sáng sớm, Cố Cảnh Liên đã bị tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Bảo đánh thức, giọng nói ngoài cửa sổ truyền đến: "Oa! Thỏ Judy, cậu có thể ký tên cho mình không? Mình là người hâm mộ của cậu! Cậu diễn "Crazy animal city" mình xem rất nhiều lần! Cậu là thần thượng của mình! Ôi thần tượng!"
"..."
Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, có hơi khó hiểu.
Anh xoay người xuống giường đi đến của sổ, vén màn cửa lên, nhìn thấy nhân vật hoạt hình đi lại đầy trong sân, mặt anh lập tức tối sầm!
Đám đàn em mà nhà họ Cố nuôi, lúc này đang mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui trong sân.
Trên cây đầy bong bóng đủ màu và các dãy lụa...
Đây là đâu?
Phong cách trong trẻo lạnh lùng, cổ kính tràn đầy khí thế lập tức biến thành sân chơi thiếu nhi!
Cố Cảnh Liên: "..."
Anh đi đến thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt sau đầu ngủ ngon lành.
Anh một cước đạp cô tỉnh giấc.
Sở Hà bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Cố Cảnh Liên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm như đang hỏi tội!
"Anh làm gì vậy?"
Đầu óc cô mơ hồ, không hiểu chuyện gì: "Mới sáng sớm, sao lại tức giận như vậy?"
Vừa dứt lời, giọng của Tiểu Bảo lại truyền đến: "Gấu trắng! Cậu có thể cho mình ôm một cái không?"
"..."
Sở Hà vọt tới cửa sổ, con gấu trắng đang quét sân bị Tiểu Bảo ôm ngã chỏng vó xuống đất, chân và tay không ngừng quẩy đạp nhưng không thể ngồi dậy được!
Tiểu Bảo vất vả đỡ cậu ta dậy, cậu ta khom người định nhặt chổi nhưng vướng cái bụng bự nên không cách nào nhặt được, trông cực kỳ buồn cười!
Khó có thể tưởng tượng, bên trong đó là một người đàn ông dữ tợn!
Sở Hà lúng túng xoay người, Cố Cảnh Liên lạnh lùng khoanh tay, nhíu mày: "Cô làm nhà họ Cố trở thành như vậy đúng không?"
"Không... Không phải rất tốt sao?"
Sở Hà cười: "Nhìn con trai anh đi, vui biết bao nhiêu."
Cố Cảnh Liên: "..."
"Lâu lâu mới có một ngày mà!"
Cô lại nói: "Chờ qua sinh nhật là được rồi."
Cố Cảnh Liên hừ lạnh: "Trẻ con!"
"Trẻ con? Như vậy không tốt sao? Trẻ luôn thường thích những thứ như vậy mà!"
Sở Hà dừng lại, sau đó nói một cách ẩn ý: "Tôi còn nghe nói trẻ con thường rất thích bảy anh em hồ lô."
"..."
Mặt Cố Cảnh Liên lập tức tối đen, thẹn quá hóa giận: "Em nghe ai nói hả?"
"Hừ, nhìn xem, anh cũng thừa nhận còn gì? Lúc nhỏ anh còn ôm gấu Pooh ngủ đấy!"
Buổi tối nào đấy, bác Phúc uống hơi nhiều, kéo cô nói chuyện hồi còn bé của Cố Cảnh Liên.
Nghe nói, lúc anh bốn tuổi, rất mê phim hoạt hình.
Tom và Jerry cùng với Stuart Little, gấu Pooh, bảy anh em hồ lô và cảnh sát mèo mun rất nổi lúc đó, lúc đó Cố Cảnh Liên tuyên bố sau khi lớn lên muốn làm cảnh sát, chọc Cố lão gia tức điên.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Bảo hưng phấn kêu to.Nhân vật hoạt hình cậu yêu thích đầy sân, cậu giống như chuột nhỏ ngã vào hũ gạo, sung sướng không nói thành lời!Mới sáng sớm, Cố Cảnh Liên đã bị tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Bảo đánh thức, giọng nói ngoài cửa sổ truyền đến: "Oa! Thỏ Judy, cậu có thể ký tên cho mình không? Mình là người hâm mộ của cậu! Cậu diễn "Crazy animal city" mình xem rất nhiều lần! Cậu là thần thượng của mình! Ôi thần tượng!" "..."Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, có hơi khó hiểu.Anh xoay người xuống giường đi đến của sổ, vén màn cửa lên, nhìn thấy nhân vật hoạt hình đi lại đầy trong sân, mặt anh lập tức tối sầm! Đám đàn em mà nhà họ Cố nuôi, lúc này đang mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui trong sân.Trên cây đầy bong bóng đủ màu và các dãy lụa...Đây là đâu? Phong cách trong trẻo lạnh lùng, cổ kính tràn đầy khí thế lập tức biến thành sân chơi thiếu nhi!Cố Cảnh Liên: "..."Anh đi đến thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt sau đầu ngủ ngon lành. Anh một cước đạp cô tỉnh giấc.Sở Hà bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Cố Cảnh Liên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm như đang hỏi tội!"Anh làm gì vậy?" Đầu óc cô mơ hồ, không hiểu chuyện gì: "Mới sáng sớm, sao lại tức giận như vậy?"Vừa dứt lời, giọng của Tiểu Bảo lại truyền đến: "Gấu trắng! Cậu có thể cho mình ôm một cái không?""..." Sở Hà vọt tới cửa sổ, con gấu trắng đang quét sân bị Tiểu Bảo ôm ngã chỏng vó xuống đất, chân và tay không ngừng quẩy đạp nhưng không thể ngồi dậy được!Tiểu Bảo vất vả đỡ cậu ta dậy, cậu ta khom người định nhặt chổi nhưng vướng cái bụng bự nên không cách nào nhặt được, trông cực kỳ buồn cười!Khó có thể tưởng tượng, bên trong đó là một người đàn ông dữ tợn! Sở Hà lúng túng xoay người, Cố Cảnh Liên lạnh lùng khoanh tay, nhíu mày: "Cô làm nhà họ Cố trở thành như vậy đúng không?""Không... Không phải rất tốt sao?"Sở Hà cười: "Nhìn con trai anh đi, vui biết bao nhiêu." Cố Cảnh Liên: "...""Lâu lâu mới có một ngày mà!"Cô lại nói: "Chờ qua sinh nhật là được rồi." Cố Cảnh Liên hừ lạnh: "Trẻ con!""Trẻ con? Như vậy không tốt sao? Trẻ luôn thường thích những thứ như vậy mà!"Sở Hà dừng lại, sau đó nói một cách ẩn ý: "Tôi còn nghe nói trẻ con thường rất thích bảy anh em hồ lô." "..."Mặt Cố Cảnh Liên lập tức tối đen, thẹn quá hóa giận: "Em nghe ai nói hả?""Hừ, nhìn xem, anh cũng thừa nhận còn gì? Lúc nhỏ anh còn ôm gấu Pooh ngủ đấy!" Buổi tối nào đấy, bác Phúc uống hơi nhiều, kéo cô nói chuyện hồi còn bé của Cố Cảnh Liên.Nghe nói, lúc anh bốn tuổi, rất mê phim hoạt hình.Tom và Jerry cùng với Stuart Little, gấu Pooh, bảy anh em hồ lô và cảnh sát mèo mun rất nổi lúc đó, lúc đó Cố Cảnh Liên tuyên bố sau khi lớn lên muốn làm cảnh sát, chọc Cố lão gia tức điên.