Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 3506: Thêm hà vào cảnh (122)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cháu trai của ông là người thừa kế tương lai của Cố gia, vậy mà lại đòi làm cảnh sát?Không có tiền đồ cỡ nào chứ?Bác Phúc còn nói, trong bộ phim hoạt hình cảnh sát mèo mun có một vụ án mạng xảy ra trong thành phố động vật. Có một con bọ ngựa chết, cuối cùng cảnh sát mèo mun phá án, thì ra là hai con bọ ngựa kết hôn, con bọ ngựa cho vợ mình ăn nó để sinh con nó ra.Thì ra, vợ nó phải sinh con nên cần dinh dưỡng, vì vậy phải ăn nó để duy trì.Bị dọa một trận, tối đến Cố Cảnh Liên núp trong chăn, thề rằng mình tuyệt đối sẽ không kết hôn. Bác Phúc giải thích cho anh rất nhiều lần, bọ ngựa là bọ ngựa, người là người, sau này vợ anh sẽ không ăn thịt anh.Như vậy Cố Cảnh Liên mới tin.Chuyện này không được xem là ngốc nghếch nhất. Ngốc nghếch nhất là lần đi ra phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng, lúc đó Cố Cảnh Liên bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy súng bong bóng.Hình dáng là súng lục nhưng khi bóp cò sẽ có rất nhiều bong bóng bay ra.Lúc đó thứ này vô cùng mới mẻ, bán rất đắt, có nhiều đứa trẻ thích thứ này. Anh nhìn thấy lập tức muốn mua.Bác Phúc không chịu mua, Cố Cảnh Liên lập tức khoanh tay ngồi phịch xuống ăn vạ.Đứa nhỏ này, vậy mà lại không khóc không làm ồn, không nói gì cả chỉ ra vẻ "Nếu không mua cậu sẽ không đi". Làm gì có chuyện bác Phúc nuông chìu anh, vậy nên giả bộ bước đi.Kết quả đi khỏi cửa hàng rất xa mà người này vẫn không đi theo.Ông tò mò quay lại thì thấy anh vẫn ngồi ì trên đất, làm thế nào cũng không chịu đứng lên. Ông chủ không chịu nổi nên đưa cho cậu một cái, nói: "Ai da, cậu đừng quậy nữa! Cho cậu chơi có được không?"Cô thấy Cố Cảnh Liên thật đáng yêu, bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm, lúc tức giận, khuôn mặt bạnh ra như cái bánh bao.Cố Cảnh Liên lại khăng khăng không chịu. Anh muốn mua chứ không muốn lấy không của người khác.Bác Phúc bất đắc dĩ nên phải mua.Kết quả, cậu ôm súng bong bóng chơi suốt đường về nhà, về đến nhà, cậu thông minh hiểu nguyên lý hoạt động của bong bóng nên đổi thành xà phòng, chơi cực kỳ vui vẻ. Sở Hà nghe vậy cười nghiêng ngã, không ngờ rằng lúc nhỏ Cố Cảnh Liên lại dễ thương như vậy, lúc này cô mới hiểu, sự ngây ngô của Tiểu Bảo di truyền từ ai!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cháu trai của ông là người thừa kế tương lai của Cố gia, vậy mà lại đòi làm cảnh sát?Không có tiền đồ cỡ nào chứ?Bác Phúc còn nói, trong bộ phim hoạt hình cảnh sát mèo mun có một vụ án mạng xảy ra trong thành phố động vật. Có một con bọ ngựa chết, cuối cùng cảnh sát mèo mun phá án, thì ra là hai con bọ ngựa kết hôn, con bọ ngựa cho vợ mình ăn nó để sinh con nó ra.Thì ra, vợ nó phải sinh con nên cần dinh dưỡng, vì vậy phải ăn nó để duy trì.Bị dọa một trận, tối đến Cố Cảnh Liên núp trong chăn, thề rằng mình tuyệt đối sẽ không kết hôn. Bác Phúc giải thích cho anh rất nhiều lần, bọ ngựa là bọ ngựa, người là người, sau này vợ anh sẽ không ăn thịt anh.Như vậy Cố Cảnh Liên mới tin.Chuyện này không được xem là ngốc nghếch nhất. Ngốc nghếch nhất là lần đi ra phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng, lúc đó Cố Cảnh Liên bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy súng bong bóng.Hình dáng là súng lục nhưng khi bóp cò sẽ có rất nhiều bong bóng bay ra.Lúc đó thứ này vô cùng mới mẻ, bán rất đắt, có nhiều đứa trẻ thích thứ này. Anh nhìn thấy lập tức muốn mua.Bác Phúc không chịu mua, Cố Cảnh Liên lập tức khoanh tay ngồi phịch xuống ăn vạ.Đứa nhỏ này, vậy mà lại không khóc không làm ồn, không nói gì cả chỉ ra vẻ "Nếu không mua cậu sẽ không đi". Làm gì có chuyện bác Phúc nuông chìu anh, vậy nên giả bộ bước đi.Kết quả đi khỏi cửa hàng rất xa mà người này vẫn không đi theo.Ông tò mò quay lại thì thấy anh vẫn ngồi ì trên đất, làm thế nào cũng không chịu đứng lên. Ông chủ không chịu nổi nên đưa cho cậu một cái, nói: "Ai da, cậu đừng quậy nữa! Cho cậu chơi có được không?"Cô thấy Cố Cảnh Liên thật đáng yêu, bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm, lúc tức giận, khuôn mặt bạnh ra như cái bánh bao.Cố Cảnh Liên lại khăng khăng không chịu. Anh muốn mua chứ không muốn lấy không của người khác.Bác Phúc bất đắc dĩ nên phải mua.Kết quả, cậu ôm súng bong bóng chơi suốt đường về nhà, về đến nhà, cậu thông minh hiểu nguyên lý hoạt động của bong bóng nên đổi thành xà phòng, chơi cực kỳ vui vẻ. Sở Hà nghe vậy cười nghiêng ngã, không ngờ rằng lúc nhỏ Cố Cảnh Liên lại dễ thương như vậy, lúc này cô mới hiểu, sự ngây ngô của Tiểu Bảo di truyền từ ai!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cháu trai của ông là người thừa kế tương lai của Cố gia, vậy mà lại đòi làm cảnh sát?Không có tiền đồ cỡ nào chứ?Bác Phúc còn nói, trong bộ phim hoạt hình cảnh sát mèo mun có một vụ án mạng xảy ra trong thành phố động vật. Có một con bọ ngựa chết, cuối cùng cảnh sát mèo mun phá án, thì ra là hai con bọ ngựa kết hôn, con bọ ngựa cho vợ mình ăn nó để sinh con nó ra.Thì ra, vợ nó phải sinh con nên cần dinh dưỡng, vì vậy phải ăn nó để duy trì.Bị dọa một trận, tối đến Cố Cảnh Liên núp trong chăn, thề rằng mình tuyệt đối sẽ không kết hôn. Bác Phúc giải thích cho anh rất nhiều lần, bọ ngựa là bọ ngựa, người là người, sau này vợ anh sẽ không ăn thịt anh.Như vậy Cố Cảnh Liên mới tin.Chuyện này không được xem là ngốc nghếch nhất. Ngốc nghếch nhất là lần đi ra phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng, lúc đó Cố Cảnh Liên bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy súng bong bóng.Hình dáng là súng lục nhưng khi bóp cò sẽ có rất nhiều bong bóng bay ra.Lúc đó thứ này vô cùng mới mẻ, bán rất đắt, có nhiều đứa trẻ thích thứ này. Anh nhìn thấy lập tức muốn mua.Bác Phúc không chịu mua, Cố Cảnh Liên lập tức khoanh tay ngồi phịch xuống ăn vạ.Đứa nhỏ này, vậy mà lại không khóc không làm ồn, không nói gì cả chỉ ra vẻ "Nếu không mua cậu sẽ không đi". Làm gì có chuyện bác Phúc nuông chìu anh, vậy nên giả bộ bước đi.Kết quả đi khỏi cửa hàng rất xa mà người này vẫn không đi theo.Ông tò mò quay lại thì thấy anh vẫn ngồi ì trên đất, làm thế nào cũng không chịu đứng lên. Ông chủ không chịu nổi nên đưa cho cậu một cái, nói: "Ai da, cậu đừng quậy nữa! Cho cậu chơi có được không?"Cô thấy Cố Cảnh Liên thật đáng yêu, bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm, lúc tức giận, khuôn mặt bạnh ra như cái bánh bao.Cố Cảnh Liên lại khăng khăng không chịu. Anh muốn mua chứ không muốn lấy không của người khác.Bác Phúc bất đắc dĩ nên phải mua.Kết quả, cậu ôm súng bong bóng chơi suốt đường về nhà, về đến nhà, cậu thông minh hiểu nguyên lý hoạt động của bong bóng nên đổi thành xà phòng, chơi cực kỳ vui vẻ. Sở Hà nghe vậy cười nghiêng ngã, không ngờ rằng lúc nhỏ Cố Cảnh Liên lại dễ thương như vậy, lúc này cô mới hiểu, sự ngây ngô của Tiểu Bảo di truyền từ ai!

Chương 3506: Thêm hà vào cảnh (122)