Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8517

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta nhìn cả hai: “Ai có thể đưa nàng đến gặp ta, truyền thừa sẽ thuộc về người đó”.  Tăng Phàm: “Vị tiền bối kia vẫn còn sống sao?"  Thần Vương gật đầu.  Diệp Huyên hỏi: “Mạo phạm một chút, tiền bối đã phụ bạc vị kia như thế nào?"  Thần Vương im lặng một hồi mới lắc đầu: “Ta từng thề thốt cả đời sẽ không rời khỏi nàng, sau đó... ta có người khác...”  Ông ta nói đến đây thì dừng lại, lắc đầu.  Sắc mặt hai người Tăng Phàm và Diệp Huyên đều trở nên kỳ lạ.  Đồ đểu giả!  Diệp Huyên và Tăng Phàm nhìn nhau, đồng thời nhận ra nhiệm vụ này không dễ hoàn thành cho lắm.  Thần Vương lại nói: “Ta không cầu được nàng tha thứ, chỉ muốn được giáp mặt nói một câu xin lỗi”.  Tăng Phàm thắc mắc: “Tiền bối không chủ động đi gặp bà ấy được sao?"  Thần Vương gật đầu: “Nàng từng nói không muốn nhìn thấy ta cho đến lúc chết... Ta biết tính nàng nói được làm được, sợ rằng nếu ta chủ động đi gặp thì nàng sẽ làm chuyện dại dột”.  Diệp Huyên và Tăng Phàm đều cảm thấy đau đầu.  Thần Vương bỗng ngoắc ngón tay, để hai tia sáng trắng bay vào giữa trán họ: “Đây là nơi nàng đang ngụ”.  Tăng Phàm sửng sốt: “Bà ấy...”  Diệp Huyên nhìn sang: “Ngươi biết à?"  Tăng Phàm do dự một hồi rồi nói: “Thật không dám giấu diếm, bà ấy đang ở tại Tăng Môn chúng ta”.  Diệp Huyên cứng đờ.  Thần Vương thấp giọng thở dài.  Tăng Phàm chắp tay lại, cung kính thi lễ: “Tiểu tăng nguyện làm hết sức”.  Sau đó xoay người rời đi.  Thấy Thần Vương nhìn mình, Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ thử xem”.  Hắn chần chừ một thoáng lại hỏi: “Tiền bối, ta mắng một câu được không?"  Thần Vương cười: “Được”.  Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là đồ rác rưởi!"  Thần Vương cười ha hả, vung tay lên.  Ầm!  Diệp Huyên bị đánh bay ra khỏi đại điện, khi vừa dừng lại thì Thời Gian Chi Thể đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Hắn cạn lời.  Má!  Đã nói là có thể mắng cơ mà!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta nhìn cả hai: “Ai có thể đưa nàng đến gặp ta, truyền thừa sẽ thuộc về người đó”.  Tăng Phàm: “Vị tiền bối kia vẫn còn sống sao?"  Thần Vương gật đầu.  Diệp Huyên hỏi: “Mạo phạm một chút, tiền bối đã phụ bạc vị kia như thế nào?"  Thần Vương im lặng một hồi mới lắc đầu: “Ta từng thề thốt cả đời sẽ không rời khỏi nàng, sau đó... ta có người khác...”  Ông ta nói đến đây thì dừng lại, lắc đầu.  Sắc mặt hai người Tăng Phàm và Diệp Huyên đều trở nên kỳ lạ.  Đồ đểu giả!  Diệp Huyên và Tăng Phàm nhìn nhau, đồng thời nhận ra nhiệm vụ này không dễ hoàn thành cho lắm.  Thần Vương lại nói: “Ta không cầu được nàng tha thứ, chỉ muốn được giáp mặt nói một câu xin lỗi”.  Tăng Phàm thắc mắc: “Tiền bối không chủ động đi gặp bà ấy được sao?"  Thần Vương gật đầu: “Nàng từng nói không muốn nhìn thấy ta cho đến lúc chết... Ta biết tính nàng nói được làm được, sợ rằng nếu ta chủ động đi gặp thì nàng sẽ làm chuyện dại dột”.  Diệp Huyên và Tăng Phàm đều cảm thấy đau đầu.  Thần Vương bỗng ngoắc ngón tay, để hai tia sáng trắng bay vào giữa trán họ: “Đây là nơi nàng đang ngụ”.  Tăng Phàm sửng sốt: “Bà ấy...”  Diệp Huyên nhìn sang: “Ngươi biết à?"  Tăng Phàm do dự một hồi rồi nói: “Thật không dám giấu diếm, bà ấy đang ở tại Tăng Môn chúng ta”.  Diệp Huyên cứng đờ.  Thần Vương thấp giọng thở dài.  Tăng Phàm chắp tay lại, cung kính thi lễ: “Tiểu tăng nguyện làm hết sức”.  Sau đó xoay người rời đi.  Thấy Thần Vương nhìn mình, Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ thử xem”.  Hắn chần chừ một thoáng lại hỏi: “Tiền bối, ta mắng một câu được không?"  Thần Vương cười: “Được”.  Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là đồ rác rưởi!"  Thần Vương cười ha hả, vung tay lên.  Ầm!  Diệp Huyên bị đánh bay ra khỏi đại điện, khi vừa dừng lại thì Thời Gian Chi Thể đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Hắn cạn lời.  Má!  Đã nói là có thể mắng cơ mà!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông ta nhìn cả hai: “Ai có thể đưa nàng đến gặp ta, truyền thừa sẽ thuộc về người đó”.  Tăng Phàm: “Vị tiền bối kia vẫn còn sống sao?"  Thần Vương gật đầu.  Diệp Huyên hỏi: “Mạo phạm một chút, tiền bối đã phụ bạc vị kia như thế nào?"  Thần Vương im lặng một hồi mới lắc đầu: “Ta từng thề thốt cả đời sẽ không rời khỏi nàng, sau đó... ta có người khác...”  Ông ta nói đến đây thì dừng lại, lắc đầu.  Sắc mặt hai người Tăng Phàm và Diệp Huyên đều trở nên kỳ lạ.  Đồ đểu giả!  Diệp Huyên và Tăng Phàm nhìn nhau, đồng thời nhận ra nhiệm vụ này không dễ hoàn thành cho lắm.  Thần Vương lại nói: “Ta không cầu được nàng tha thứ, chỉ muốn được giáp mặt nói một câu xin lỗi”.  Tăng Phàm thắc mắc: “Tiền bối không chủ động đi gặp bà ấy được sao?"  Thần Vương gật đầu: “Nàng từng nói không muốn nhìn thấy ta cho đến lúc chết... Ta biết tính nàng nói được làm được, sợ rằng nếu ta chủ động đi gặp thì nàng sẽ làm chuyện dại dột”.  Diệp Huyên và Tăng Phàm đều cảm thấy đau đầu.  Thần Vương bỗng ngoắc ngón tay, để hai tia sáng trắng bay vào giữa trán họ: “Đây là nơi nàng đang ngụ”.  Tăng Phàm sửng sốt: “Bà ấy...”  Diệp Huyên nhìn sang: “Ngươi biết à?"  Tăng Phàm do dự một hồi rồi nói: “Thật không dám giấu diếm, bà ấy đang ở tại Tăng Môn chúng ta”.  Diệp Huyên cứng đờ.  Thần Vương thấp giọng thở dài.  Tăng Phàm chắp tay lại, cung kính thi lễ: “Tiểu tăng nguyện làm hết sức”.  Sau đó xoay người rời đi.  Thấy Thần Vương nhìn mình, Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ thử xem”.  Hắn chần chừ một thoáng lại hỏi: “Tiền bối, ta mắng một câu được không?"  Thần Vương cười: “Được”.  Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là đồ rác rưởi!"  Thần Vương cười ha hả, vung tay lên.  Ầm!  Diệp Huyên bị đánh bay ra khỏi đại điện, khi vừa dừng lại thì Thời Gian Chi Thể đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Hắn cạn lời.  Má!  Đã nói là có thể mắng cơ mà!  

Chương 8517