Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8518
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà dùng lực lượng thời gian tu bổ thân xác, sau đó xoay người rời đi. Đồng thời cảm thấy đôi chút kinh hãi trong lòng. Thần Vương này mạnh thật! Cường giả Trụ Tâm Cảnh tuyệt đối không thể đánh lại ông ta. Rời khỏi nơi đó rồi, Diệp Huyên chạy thẳng đến Tăng Môn. Nơi này nằm ở Tăng giới, là một thế lực có danh tiếng rất tốt ở Cổ vũ trụ. Bọn họ không chỉ thường làm việc thiện mà còn rất ít khi sát sinh. Vừa đặt chân vào Tăng giới, Diệp Huyên thấy một lão hòa thượng xuất hiện trước mặt. Đây chính là Tăng chủ của Tăng Môn - Tăng Vô.Ông ta chắp tay lại: “Diệp công tử”. Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói tiền bối không cho ta vào đấy chứ?" Tăng Vô chớp mắt: “Chính xác, tiếc rằng không có thưởng”. Diệp Huyên: “Đã nói cạnh tranh công bằng cơ mà?" Tăng Vô cười: “Nơi này là Tăng giới, chúng ta có quyền không cho Diệp công tử bước vào”. Diệp Huyên cười: “Theo ta biết thì Tăng Môn cũng tu tâm luôn đúng không?" Tăng Vô gật đầu. Diệp Huyên: “Ông làm như vậy không thấy thẹn trong lòng sao?" Tăng Vô lắc đầu: “Chúng ta chỉ không cho ngươi vào, không phải muốn giết ngươi, có gì phải thẹn? Cũng như thanh kiếm trong tay Diệp công tử lợi hại đến vậy, có thể cho chúng ta không? Nếu không, ngươi có thẹn trong lòng chăng?" Diệp Huyên im lặng một hồi: “Ta và Tăng Phàm cạnh tranh công bằng, các người dùng thủ đoạn này, y có thắng cũng thắng không vẻ vang. Ông không sợ làm hỏng tâm cảnh của y sao?" Tăng Vô cười: “Diệp công tử lo thừa rồi. Hành vi không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Tăng Môn ta tất không làm, chúng ta chỉ là không hoan nghênh ngươi bước vào Tăng giới mà thôi, sao lại tính là không từ thủ đoạn? Hơn nữa theo ta được biết, sở dĩ Diệp công tử biết tin về di tích cổ của Thần Vương là nhờ giết người đoạt bảo. Hành động như vậy, Diệp công tử không thấy thẹn ư?" Diệp Huyên cười: “Là Tiên gia đến gây sự trước. Bọn chúng muốn giết ta, ta đương nhiên có thể giết lại, không đúng ư?" Tăng Vô gật đầu: “Diệp công tử nói không sai, người giết người, có thể giết lại”. Diệp Huyên câm nín. Mẹ nó chứ! Lão hòa thượng này đang đánh trống lảng! Tăng Vô mỉm cười: “Chúng ta không muốn trở thành kẻ thù với Diệp công tử. Hôm nay Tăng giới không tiện đón khách, ngày sau ta sẽ mời Diệp công tử đến Cổ giới làm khách, đích thân nói câu xin lỗi”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà dùng lực lượng thời gian tu bổ thân xác, sau đó xoay người rời đi. Đồng thời cảm thấy đôi chút kinh hãi trong lòng. Thần Vương này mạnh thật! Cường giả Trụ Tâm Cảnh tuyệt đối không thể đánh lại ông ta. Rời khỏi nơi đó rồi, Diệp Huyên chạy thẳng đến Tăng Môn. Nơi này nằm ở Tăng giới, là một thế lực có danh tiếng rất tốt ở Cổ vũ trụ. Bọn họ không chỉ thường làm việc thiện mà còn rất ít khi sát sinh. Vừa đặt chân vào Tăng giới, Diệp Huyên thấy một lão hòa thượng xuất hiện trước mặt. Đây chính là Tăng chủ của Tăng Môn - Tăng Vô.Ông ta chắp tay lại: “Diệp công tử”. Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói tiền bối không cho ta vào đấy chứ?" Tăng Vô chớp mắt: “Chính xác, tiếc rằng không có thưởng”. Diệp Huyên: “Đã nói cạnh tranh công bằng cơ mà?" Tăng Vô cười: “Nơi này là Tăng giới, chúng ta có quyền không cho Diệp công tử bước vào”. Diệp Huyên cười: “Theo ta biết thì Tăng Môn cũng tu tâm luôn đúng không?" Tăng Vô gật đầu. Diệp Huyên: “Ông làm như vậy không thấy thẹn trong lòng sao?" Tăng Vô lắc đầu: “Chúng ta chỉ không cho ngươi vào, không phải muốn giết ngươi, có gì phải thẹn? Cũng như thanh kiếm trong tay Diệp công tử lợi hại đến vậy, có thể cho chúng ta không? Nếu không, ngươi có thẹn trong lòng chăng?" Diệp Huyên im lặng một hồi: “Ta và Tăng Phàm cạnh tranh công bằng, các người dùng thủ đoạn này, y có thắng cũng thắng không vẻ vang. Ông không sợ làm hỏng tâm cảnh của y sao?" Tăng Vô cười: “Diệp công tử lo thừa rồi. Hành vi không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Tăng Môn ta tất không làm, chúng ta chỉ là không hoan nghênh ngươi bước vào Tăng giới mà thôi, sao lại tính là không từ thủ đoạn? Hơn nữa theo ta được biết, sở dĩ Diệp công tử biết tin về di tích cổ của Thần Vương là nhờ giết người đoạt bảo. Hành động như vậy, Diệp công tử không thấy thẹn ư?" Diệp Huyên cười: “Là Tiên gia đến gây sự trước. Bọn chúng muốn giết ta, ta đương nhiên có thể giết lại, không đúng ư?" Tăng Vô gật đầu: “Diệp công tử nói không sai, người giết người, có thể giết lại”. Diệp Huyên câm nín. Mẹ nó chứ! Lão hòa thượng này đang đánh trống lảng! Tăng Vô mỉm cười: “Chúng ta không muốn trở thành kẻ thù với Diệp công tử. Hôm nay Tăng giới không tiện đón khách, ngày sau ta sẽ mời Diệp công tử đến Cổ giới làm khách, đích thân nói câu xin lỗi”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà dùng lực lượng thời gian tu bổ thân xác, sau đó xoay người rời đi. Đồng thời cảm thấy đôi chút kinh hãi trong lòng. Thần Vương này mạnh thật! Cường giả Trụ Tâm Cảnh tuyệt đối không thể đánh lại ông ta. Rời khỏi nơi đó rồi, Diệp Huyên chạy thẳng đến Tăng Môn. Nơi này nằm ở Tăng giới, là một thế lực có danh tiếng rất tốt ở Cổ vũ trụ. Bọn họ không chỉ thường làm việc thiện mà còn rất ít khi sát sinh. Vừa đặt chân vào Tăng giới, Diệp Huyên thấy một lão hòa thượng xuất hiện trước mặt. Đây chính là Tăng chủ của Tăng Môn - Tăng Vô.Ông ta chắp tay lại: “Diệp công tử”. Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói tiền bối không cho ta vào đấy chứ?" Tăng Vô chớp mắt: “Chính xác, tiếc rằng không có thưởng”. Diệp Huyên: “Đã nói cạnh tranh công bằng cơ mà?" Tăng Vô cười: “Nơi này là Tăng giới, chúng ta có quyền không cho Diệp công tử bước vào”. Diệp Huyên cười: “Theo ta biết thì Tăng Môn cũng tu tâm luôn đúng không?" Tăng Vô gật đầu. Diệp Huyên: “Ông làm như vậy không thấy thẹn trong lòng sao?" Tăng Vô lắc đầu: “Chúng ta chỉ không cho ngươi vào, không phải muốn giết ngươi, có gì phải thẹn? Cũng như thanh kiếm trong tay Diệp công tử lợi hại đến vậy, có thể cho chúng ta không? Nếu không, ngươi có thẹn trong lòng chăng?" Diệp Huyên im lặng một hồi: “Ta và Tăng Phàm cạnh tranh công bằng, các người dùng thủ đoạn này, y có thắng cũng thắng không vẻ vang. Ông không sợ làm hỏng tâm cảnh của y sao?" Tăng Vô cười: “Diệp công tử lo thừa rồi. Hành vi không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Tăng Môn ta tất không làm, chúng ta chỉ là không hoan nghênh ngươi bước vào Tăng giới mà thôi, sao lại tính là không từ thủ đoạn? Hơn nữa theo ta được biết, sở dĩ Diệp công tử biết tin về di tích cổ của Thần Vương là nhờ giết người đoạt bảo. Hành động như vậy, Diệp công tử không thấy thẹn ư?" Diệp Huyên cười: “Là Tiên gia đến gây sự trước. Bọn chúng muốn giết ta, ta đương nhiên có thể giết lại, không đúng ư?" Tăng Vô gật đầu: “Diệp công tử nói không sai, người giết người, có thể giết lại”. Diệp Huyên câm nín. Mẹ nó chứ! Lão hòa thượng này đang đánh trống lảng! Tăng Vô mỉm cười: “Chúng ta không muốn trở thành kẻ thù với Diệp công tử. Hôm nay Tăng giới không tiện đón khách, ngày sau ta sẽ mời Diệp công tử đến Cổ giới làm khách, đích thân nói câu xin lỗi”.