Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8520

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người phụ nữ bỗng hỏi: “Ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì đấy?"  Diệp Huyên nghe vậy thì thoáng thả lỏng. Xem ra bà ta không có ý tưởng đó, bằng không thì đáng sợ quá đi mất.  Người phụ nữ: “Hắn muốn ta đến gặp hắn?"  Diệp Huyên gật đầu: “Ông ấy nói chỉ cần bà đến gặp là sẽ truyền lại truyền thừa cho chúng ta”.  Người phụ nữ: “Ngươi tin lời hắn sao?"  Diệp Huyên cau mày: “Ông ta cũng không đến mức phải nói dối chứ?"  Người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Một kẻ đến cả người yêu của mình cũng lừa dối thì nói gì ngươi?"  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ: “Ngươi không tin?"  Diệp Huyên: “Ông ta đã chết rồi, không có lý do để lừa lọc người khác một vố như vậy”.  Người phụ nữ cười khẩy: “Trời cao biển rộng, ai lại không làm thế đâu?"  Diệp Huyên cảm thấy đau đầu.  Người phụ nữ lại nói: “Ta sẽ theo ngươi đi gặp hắn”.  Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?"  Người phụ nữ: “Ngươi đã thuyết phục được ta. Ta sẽ theo ngươi đến gặp hắn, chấm dứt đoạn ân oán này”.  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Bà ta chỉ nói: “Đi hay không tùy ngươi".  Sau đó xoay người đi mất.  Diệp Huyên đứng tại chỗ một hồi rồi đi theo.  Tăng Phàm cũng toan muốn theo cùng thì bị lão hòa thượng ngăn lại. Thấy y nhìn mình, Tăng Vô khẽ nói: “Bà ấy bảo ngươi đừng đi theo”.  Tăng Phàm thì thầm: “Chẳng lẽ bà ấy muốn lừa Diệp Huyên?"  Tăng Vô thở dài.  ...  Không lâu sau, Diệp Huyên và người phụ nữ đã đi đến di tích cổ Thần Vương.  Người phụ nữ đi đến trước mặt Thần Vương, bình tĩnh nhìn ông ta.  Thần Vương chậm rãi mở mắt ra, thấy bà ta thì mỉm cười: “Nàng đã đến”.  Người phụ nữ vẫn bình thản: “Không phải ngươi muốn gặp ta ư? Ta đã đến đây”.  Thần Vương cười: “Chuyện năm ấy, ta vô cùng xin lỗi nàng”.  Người phụ nữ mỉm cười: “Không sao, dù gì cũng qua đi cả rồi, đúng chứ?"  Thần Vương lẳng lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ hỏi: “Ta có từng xin ngươi điều gì chưa?"  Thần Vương lắc đầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người phụ nữ bỗng hỏi: “Ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì đấy?"  Diệp Huyên nghe vậy thì thoáng thả lỏng. Xem ra bà ta không có ý tưởng đó, bằng không thì đáng sợ quá đi mất.  Người phụ nữ: “Hắn muốn ta đến gặp hắn?"  Diệp Huyên gật đầu: “Ông ấy nói chỉ cần bà đến gặp là sẽ truyền lại truyền thừa cho chúng ta”.  Người phụ nữ: “Ngươi tin lời hắn sao?"  Diệp Huyên cau mày: “Ông ta cũng không đến mức phải nói dối chứ?"  Người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Một kẻ đến cả người yêu của mình cũng lừa dối thì nói gì ngươi?"  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ: “Ngươi không tin?"  Diệp Huyên: “Ông ta đã chết rồi, không có lý do để lừa lọc người khác một vố như vậy”.  Người phụ nữ cười khẩy: “Trời cao biển rộng, ai lại không làm thế đâu?"  Diệp Huyên cảm thấy đau đầu.  Người phụ nữ lại nói: “Ta sẽ theo ngươi đi gặp hắn”.  Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?"  Người phụ nữ: “Ngươi đã thuyết phục được ta. Ta sẽ theo ngươi đến gặp hắn, chấm dứt đoạn ân oán này”.  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Bà ta chỉ nói: “Đi hay không tùy ngươi".  Sau đó xoay người đi mất.  Diệp Huyên đứng tại chỗ một hồi rồi đi theo.  Tăng Phàm cũng toan muốn theo cùng thì bị lão hòa thượng ngăn lại. Thấy y nhìn mình, Tăng Vô khẽ nói: “Bà ấy bảo ngươi đừng đi theo”.  Tăng Phàm thì thầm: “Chẳng lẽ bà ấy muốn lừa Diệp Huyên?"  Tăng Vô thở dài.  ...  Không lâu sau, Diệp Huyên và người phụ nữ đã đi đến di tích cổ Thần Vương.  Người phụ nữ đi đến trước mặt Thần Vương, bình tĩnh nhìn ông ta.  Thần Vương chậm rãi mở mắt ra, thấy bà ta thì mỉm cười: “Nàng đã đến”.  Người phụ nữ vẫn bình thản: “Không phải ngươi muốn gặp ta ư? Ta đã đến đây”.  Thần Vương cười: “Chuyện năm ấy, ta vô cùng xin lỗi nàng”.  Người phụ nữ mỉm cười: “Không sao, dù gì cũng qua đi cả rồi, đúng chứ?"  Thần Vương lẳng lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ hỏi: “Ta có từng xin ngươi điều gì chưa?"  Thần Vương lắc đầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người phụ nữ bỗng hỏi: “Ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì đấy?"  Diệp Huyên nghe vậy thì thoáng thả lỏng. Xem ra bà ta không có ý tưởng đó, bằng không thì đáng sợ quá đi mất.  Người phụ nữ: “Hắn muốn ta đến gặp hắn?"  Diệp Huyên gật đầu: “Ông ấy nói chỉ cần bà đến gặp là sẽ truyền lại truyền thừa cho chúng ta”.  Người phụ nữ: “Ngươi tin lời hắn sao?"  Diệp Huyên cau mày: “Ông ta cũng không đến mức phải nói dối chứ?"  Người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Một kẻ đến cả người yêu của mình cũng lừa dối thì nói gì ngươi?"  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ: “Ngươi không tin?"  Diệp Huyên: “Ông ta đã chết rồi, không có lý do để lừa lọc người khác một vố như vậy”.  Người phụ nữ cười khẩy: “Trời cao biển rộng, ai lại không làm thế đâu?"  Diệp Huyên cảm thấy đau đầu.  Người phụ nữ lại nói: “Ta sẽ theo ngươi đi gặp hắn”.  Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?"  Người phụ nữ: “Ngươi đã thuyết phục được ta. Ta sẽ theo ngươi đến gặp hắn, chấm dứt đoạn ân oán này”.  Diệp Huyên im lặng nhìn bà ta.  Bà ta chỉ nói: “Đi hay không tùy ngươi".  Sau đó xoay người đi mất.  Diệp Huyên đứng tại chỗ một hồi rồi đi theo.  Tăng Phàm cũng toan muốn theo cùng thì bị lão hòa thượng ngăn lại. Thấy y nhìn mình, Tăng Vô khẽ nói: “Bà ấy bảo ngươi đừng đi theo”.  Tăng Phàm thì thầm: “Chẳng lẽ bà ấy muốn lừa Diệp Huyên?"  Tăng Vô thở dài.  ...  Không lâu sau, Diệp Huyên và người phụ nữ đã đi đến di tích cổ Thần Vương.  Người phụ nữ đi đến trước mặt Thần Vương, bình tĩnh nhìn ông ta.  Thần Vương chậm rãi mở mắt ra, thấy bà ta thì mỉm cười: “Nàng đã đến”.  Người phụ nữ vẫn bình thản: “Không phải ngươi muốn gặp ta ư? Ta đã đến đây”.  Thần Vương cười: “Chuyện năm ấy, ta vô cùng xin lỗi nàng”.  Người phụ nữ mỉm cười: “Không sao, dù gì cũng qua đi cả rồi, đúng chứ?"  Thần Vương lẳng lặng nhìn bà ta.  Người phụ nữ hỏi: “Ta có từng xin ngươi điều gì chưa?"  Thần Vương lắc đầu.  

Chương 8520