Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8521

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người phụ nữ bỗng bắn ánh mắt về phía Diệp Huyên: “Nếu ta muốn ngươi giết hắn thì sao?"  Diệp Huyên chỉ bình thản nghe, không chút bất ngờ.  Thần Vương nhìn hắn rồi lại nhìn người phụ nữ: “Vì sao?"  Người phụ nữ cười: “Vì ta không ưa hắn, được chứ?"  Thần Vương không nói gì.  Diệp Huyên lại lắc đầu cười.  Người phụ nữ nhìn hắn: “Trông ngươi có vẻ không ngạc nhiên”.  Diệp Huyên không thèm để ý đến bà ta mà nói với Thần Vương: “Nói thật nhé, ta lờ mờ hiểu được tại sao năm ấy ông bỏ bà này rồi. Gặp thứ đàn bà não tàn này, phải ta ta cũng bỏ”.  Sau đó hắn xoay người đi luôn.  Người phụ nữ nheo mắt lại, nhìn Thần Vương: “Sao? Ngươi không làm?"  Diệp Huyên ở nơi xa dừng bước, quay lại nói: “Mụ kia, mụ không nên hỏi ông ta có sẵn lòng hay không, mà nên hỏi ông ta có dám hay không. Giết ta ư? Mưu kế của mụ cũng không tệ, muốn lợi dụng thế lực sau lưng ta tấn công Thần Vương, khiến ông ta phạm phải nhân quả lớn. Nếu ta đoán không sai, Thần Vương vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn. Nhưng mụ ngu lắm, vấn đề nằm ở chỗ ông ta không dám làm gì ta!"  Thần Vương liếc mắt: “Ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên cười: “Thử động vào ta xem”.  Thần Vương nhìn thanh kiếm trong tay hắn một hồi, nói: “Thử thì thử”.  Diệp Huyên búng ngón cái ra.  Choang!  Tiếng kiếm minh vang vọng khắp điện. Một khắc sau, một thanh kiếm đã lao về phía Thần Vương.  Thần Vương bình thản vươn một ngón tay ra gõ nhẹ, trực tiếp ngăn lại kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên bất thình lình tung người nhảy lên, hội tụ sức mạnh và thế của chư thiên vạn giới lại khắp toàn thân trong một chớp mắt. Huyết Mạch Chi Lực, Vũ Trụ Chi Tâm và chiến ý đều được khởi động.  Diệp Huyên chém ra một kiếm.  Dùng hết toàn lực!  Nhát chém này khiến Thần Vương khẽ cau mày, bỏ kiếm Thanh Huyên ra rồi tung một cú đấm.  Ầm!  Tiếng nổ vang dội bùng lên, Diệp Huyên thoắt cái bị đẩy lui hơn vạn trượng, nhưng Thần Vương cũng lui lại hơn trăm trượng.  Khi vừa dừng lại, ông ta đã bị

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người phụ nữ bỗng bắn ánh mắt về phía Diệp Huyên: “Nếu ta muốn ngươi giết hắn thì sao?"  Diệp Huyên chỉ bình thản nghe, không chút bất ngờ.  Thần Vương nhìn hắn rồi lại nhìn người phụ nữ: “Vì sao?"  Người phụ nữ cười: “Vì ta không ưa hắn, được chứ?"  Thần Vương không nói gì.  Diệp Huyên lại lắc đầu cười.  Người phụ nữ nhìn hắn: “Trông ngươi có vẻ không ngạc nhiên”.  Diệp Huyên không thèm để ý đến bà ta mà nói với Thần Vương: “Nói thật nhé, ta lờ mờ hiểu được tại sao năm ấy ông bỏ bà này rồi. Gặp thứ đàn bà não tàn này, phải ta ta cũng bỏ”.  Sau đó hắn xoay người đi luôn.  Người phụ nữ nheo mắt lại, nhìn Thần Vương: “Sao? Ngươi không làm?"  Diệp Huyên ở nơi xa dừng bước, quay lại nói: “Mụ kia, mụ không nên hỏi ông ta có sẵn lòng hay không, mà nên hỏi ông ta có dám hay không. Giết ta ư? Mưu kế của mụ cũng không tệ, muốn lợi dụng thế lực sau lưng ta tấn công Thần Vương, khiến ông ta phạm phải nhân quả lớn. Nếu ta đoán không sai, Thần Vương vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn. Nhưng mụ ngu lắm, vấn đề nằm ở chỗ ông ta không dám làm gì ta!"  Thần Vương liếc mắt: “Ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên cười: “Thử động vào ta xem”.  Thần Vương nhìn thanh kiếm trong tay hắn một hồi, nói: “Thử thì thử”.  Diệp Huyên búng ngón cái ra.  Choang!  Tiếng kiếm minh vang vọng khắp điện. Một khắc sau, một thanh kiếm đã lao về phía Thần Vương.  Thần Vương bình thản vươn một ngón tay ra gõ nhẹ, trực tiếp ngăn lại kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên bất thình lình tung người nhảy lên, hội tụ sức mạnh và thế của chư thiên vạn giới lại khắp toàn thân trong một chớp mắt. Huyết Mạch Chi Lực, Vũ Trụ Chi Tâm và chiến ý đều được khởi động.  Diệp Huyên chém ra một kiếm.  Dùng hết toàn lực!  Nhát chém này khiến Thần Vương khẽ cau mày, bỏ kiếm Thanh Huyên ra rồi tung một cú đấm.  Ầm!  Tiếng nổ vang dội bùng lên, Diệp Huyên thoắt cái bị đẩy lui hơn vạn trượng, nhưng Thần Vương cũng lui lại hơn trăm trượng.  Khi vừa dừng lại, ông ta đã bị

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người phụ nữ bỗng bắn ánh mắt về phía Diệp Huyên: “Nếu ta muốn ngươi giết hắn thì sao?"  Diệp Huyên chỉ bình thản nghe, không chút bất ngờ.  Thần Vương nhìn hắn rồi lại nhìn người phụ nữ: “Vì sao?"  Người phụ nữ cười: “Vì ta không ưa hắn, được chứ?"  Thần Vương không nói gì.  Diệp Huyên lại lắc đầu cười.  Người phụ nữ nhìn hắn: “Trông ngươi có vẻ không ngạc nhiên”.  Diệp Huyên không thèm để ý đến bà ta mà nói với Thần Vương: “Nói thật nhé, ta lờ mờ hiểu được tại sao năm ấy ông bỏ bà này rồi. Gặp thứ đàn bà não tàn này, phải ta ta cũng bỏ”.  Sau đó hắn xoay người đi luôn.  Người phụ nữ nheo mắt lại, nhìn Thần Vương: “Sao? Ngươi không làm?"  Diệp Huyên ở nơi xa dừng bước, quay lại nói: “Mụ kia, mụ không nên hỏi ông ta có sẵn lòng hay không, mà nên hỏi ông ta có dám hay không. Giết ta ư? Mưu kế của mụ cũng không tệ, muốn lợi dụng thế lực sau lưng ta tấn công Thần Vương, khiến ông ta phạm phải nhân quả lớn. Nếu ta đoán không sai, Thần Vương vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn. Nhưng mụ ngu lắm, vấn đề nằm ở chỗ ông ta không dám làm gì ta!"  Thần Vương liếc mắt: “Ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên cười: “Thử động vào ta xem”.  Thần Vương nhìn thanh kiếm trong tay hắn một hồi, nói: “Thử thì thử”.  Diệp Huyên búng ngón cái ra.  Choang!  Tiếng kiếm minh vang vọng khắp điện. Một khắc sau, một thanh kiếm đã lao về phía Thần Vương.  Thần Vương bình thản vươn một ngón tay ra gõ nhẹ, trực tiếp ngăn lại kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên bất thình lình tung người nhảy lên, hội tụ sức mạnh và thế của chư thiên vạn giới lại khắp toàn thân trong một chớp mắt. Huyết Mạch Chi Lực, Vũ Trụ Chi Tâm và chiến ý đều được khởi động.  Diệp Huyên chém ra một kiếm.  Dùng hết toàn lực!  Nhát chém này khiến Thần Vương khẽ cau mày, bỏ kiếm Thanh Huyên ra rồi tung một cú đấm.  Ầm!  Tiếng nổ vang dội bùng lên, Diệp Huyên thoắt cái bị đẩy lui hơn vạn trượng, nhưng Thần Vương cũng lui lại hơn trăm trượng.  Khi vừa dừng lại, ông ta đã bị

Chương 8521