Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8595
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy Diệp Huyên không sao, sắc mặt của Vô Si và đám yêu thú lập tức trầm xuống. Bọn chúng phát hiện, bọn chúng hình như đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên bước lên trước một bước, thời không trong phạm vi hơn mười nghìn dặm lập tức dập dờn như sóng nước, tiếp theo, ông ta từ từ nắm chặt tay phải, trong khoảnh khắc ông ta nắm tay, một hơi thở khủ ng bố đột nhiên lan tràn khắp Yêu Thần giới! Xa xa, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại. Tĩnh tâm! Ngưng thần! Kiếm Thanh Huyên trong tay trái Diệp Huyên bỗng nhiên rung động. Lúc này, Thần Hoang chợt đánh một quyền ra. Ầm! Một quyền ấn màu vàng đột nhiên thổi quét ra, trong nháy mắt, cả phía chân trời lập tức bốc cháy. Một bên, Huyền Âm đột nhiên hoảng hốt: “Thiếu chủ, cậu cẩn thận!” Diệp Huyên trợn mắt. Mẹ nó! Lão tử còn tưởng rằng ngươi muốn chống đỡ thay ta! Lại nói, Huyền Âm và Huyền Ngộ này có phải là cho rằng hắn rất lợi hại không? Hiện tại hai người đều đang không chiến đấu, nhưng không ai đến hỗ trợ, mà lựa chọn ở một bên nhìn hắn và Thần Hoang đánh nhau! Mở miệng nhờ giúp đỡ? Khuôn mặt già nua này thật sự có chút không chịu được! Tự mình đỡ! Diệp Huyên bước lên trước một bước, một kiếm chém ra. Nhất Kiếm Trảm Mệnh! Một kiếm này chém trực tiếp lên quyền ấn kia. Ầm! Quyền ấn rung lên dữ dội, sau đó nhanh chóng mai một, nhưng lực lượng của một quyền này lại khiến hắn bị lùi xa hàng vạn trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên cảm giác toàn bộ cánh tay phải đều tê dại! Cánh tay này giống như không phải của hắn vậy. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên biến mất tại chỗ. Xa xa, đồng tử mắt Diệp Huyên chợt co rụt lại, giờ phút này, hắn cảm giác như có hàng chục ngọn núi lớn đè ép về phía hắn! Diệp Huyên vừa động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành khiên chắn trước mặt. Ầm! Khiên Thanh Huyên rung lên kịch liệt, một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua khiên Thanh Huyên đánh lên người Diệp Huyên. Bịch! Cả người và khiên bị đánh lùi mười mấy vạn trượng, hắn mới vừa dừng lại, một tàn ảnh lại vút tới. Ầm! Diệp Huyên bị lùi lại, mà khoảng thời không chỗ lúc trước hắn đứng đã bị sụp đổ, biến thành một mảnh hư vô! Mà Diệp Huyên còn chưa dừng lại, Thần Hoang kia lại vút tới, tiếp đó lại là một quyền, một quyền này càng thêm hung dữ bá đạo! Lúc này, xa xa Huyền Âm lại vội vàng nói: “Thiếu chủ, cẩn thận!” Nghe vậy, Diệp Huyên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Đại ca, ngươi đừng mỗi kêu cẩn thận không! Ngươi thật sự ra giúp đỡ đi! Các ngươi là sợ làm tổn thương lòng tự tôn của ta à? Không sao! Lão tử không biết xấu hổ, các ngươi giúp đi! Nhưng mà, không ai giúp! Đều đang nhìn hắn cứng rắn đối đầu với Thần Hoang!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy Diệp Huyên không sao, sắc mặt của Vô Si và đám yêu thú lập tức trầm xuống. Bọn chúng phát hiện, bọn chúng hình như đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên bước lên trước một bước, thời không trong phạm vi hơn mười nghìn dặm lập tức dập dờn như sóng nước, tiếp theo, ông ta từ từ nắm chặt tay phải, trong khoảnh khắc ông ta nắm tay, một hơi thở khủ ng bố đột nhiên lan tràn khắp Yêu Thần giới! Xa xa, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại. Tĩnh tâm! Ngưng thần! Kiếm Thanh Huyên trong tay trái Diệp Huyên bỗng nhiên rung động. Lúc này, Thần Hoang chợt đánh một quyền ra. Ầm! Một quyền ấn màu vàng đột nhiên thổi quét ra, trong nháy mắt, cả phía chân trời lập tức bốc cháy. Một bên, Huyền Âm đột nhiên hoảng hốt: “Thiếu chủ, cậu cẩn thận!” Diệp Huyên trợn mắt. Mẹ nó! Lão tử còn tưởng rằng ngươi muốn chống đỡ thay ta! Lại nói, Huyền Âm và Huyền Ngộ này có phải là cho rằng hắn rất lợi hại không? Hiện tại hai người đều đang không chiến đấu, nhưng không ai đến hỗ trợ, mà lựa chọn ở một bên nhìn hắn và Thần Hoang đánh nhau! Mở miệng nhờ giúp đỡ? Khuôn mặt già nua này thật sự có chút không chịu được! Tự mình đỡ! Diệp Huyên bước lên trước một bước, một kiếm chém ra. Nhất Kiếm Trảm Mệnh! Một kiếm này chém trực tiếp lên quyền ấn kia. Ầm! Quyền ấn rung lên dữ dội, sau đó nhanh chóng mai một, nhưng lực lượng của một quyền này lại khiến hắn bị lùi xa hàng vạn trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên cảm giác toàn bộ cánh tay phải đều tê dại! Cánh tay này giống như không phải của hắn vậy. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên biến mất tại chỗ. Xa xa, đồng tử mắt Diệp Huyên chợt co rụt lại, giờ phút này, hắn cảm giác như có hàng chục ngọn núi lớn đè ép về phía hắn! Diệp Huyên vừa động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành khiên chắn trước mặt. Ầm! Khiên Thanh Huyên rung lên kịch liệt, một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua khiên Thanh Huyên đánh lên người Diệp Huyên. Bịch! Cả người và khiên bị đánh lùi mười mấy vạn trượng, hắn mới vừa dừng lại, một tàn ảnh lại vút tới. Ầm! Diệp Huyên bị lùi lại, mà khoảng thời không chỗ lúc trước hắn đứng đã bị sụp đổ, biến thành một mảnh hư vô! Mà Diệp Huyên còn chưa dừng lại, Thần Hoang kia lại vút tới, tiếp đó lại là một quyền, một quyền này càng thêm hung dữ bá đạo! Lúc này, xa xa Huyền Âm lại vội vàng nói: “Thiếu chủ, cẩn thận!” Nghe vậy, Diệp Huyên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Đại ca, ngươi đừng mỗi kêu cẩn thận không! Ngươi thật sự ra giúp đỡ đi! Các ngươi là sợ làm tổn thương lòng tự tôn của ta à? Không sao! Lão tử không biết xấu hổ, các ngươi giúp đi! Nhưng mà, không ai giúp! Đều đang nhìn hắn cứng rắn đối đầu với Thần Hoang!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy Diệp Huyên không sao, sắc mặt của Vô Si và đám yêu thú lập tức trầm xuống. Bọn chúng phát hiện, bọn chúng hình như đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên bước lên trước một bước, thời không trong phạm vi hơn mười nghìn dặm lập tức dập dờn như sóng nước, tiếp theo, ông ta từ từ nắm chặt tay phải, trong khoảnh khắc ông ta nắm tay, một hơi thở khủ ng bố đột nhiên lan tràn khắp Yêu Thần giới! Xa xa, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại. Tĩnh tâm! Ngưng thần! Kiếm Thanh Huyên trong tay trái Diệp Huyên bỗng nhiên rung động. Lúc này, Thần Hoang chợt đánh một quyền ra. Ầm! Một quyền ấn màu vàng đột nhiên thổi quét ra, trong nháy mắt, cả phía chân trời lập tức bốc cháy. Một bên, Huyền Âm đột nhiên hoảng hốt: “Thiếu chủ, cậu cẩn thận!” Diệp Huyên trợn mắt. Mẹ nó! Lão tử còn tưởng rằng ngươi muốn chống đỡ thay ta! Lại nói, Huyền Âm và Huyền Ngộ này có phải là cho rằng hắn rất lợi hại không? Hiện tại hai người đều đang không chiến đấu, nhưng không ai đến hỗ trợ, mà lựa chọn ở một bên nhìn hắn và Thần Hoang đánh nhau! Mở miệng nhờ giúp đỡ? Khuôn mặt già nua này thật sự có chút không chịu được! Tự mình đỡ! Diệp Huyên bước lên trước một bước, một kiếm chém ra. Nhất Kiếm Trảm Mệnh! Một kiếm này chém trực tiếp lên quyền ấn kia. Ầm! Quyền ấn rung lên dữ dội, sau đó nhanh chóng mai một, nhưng lực lượng của một quyền này lại khiến hắn bị lùi xa hàng vạn trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên cảm giác toàn bộ cánh tay phải đều tê dại! Cánh tay này giống như không phải của hắn vậy. Lúc này, Thần Hoang đột nhiên biến mất tại chỗ. Xa xa, đồng tử mắt Diệp Huyên chợt co rụt lại, giờ phút này, hắn cảm giác như có hàng chục ngọn núi lớn đè ép về phía hắn! Diệp Huyên vừa động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành khiên chắn trước mặt. Ầm! Khiên Thanh Huyên rung lên kịch liệt, một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua khiên Thanh Huyên đánh lên người Diệp Huyên. Bịch! Cả người và khiên bị đánh lùi mười mấy vạn trượng, hắn mới vừa dừng lại, một tàn ảnh lại vút tới. Ầm! Diệp Huyên bị lùi lại, mà khoảng thời không chỗ lúc trước hắn đứng đã bị sụp đổ, biến thành một mảnh hư vô! Mà Diệp Huyên còn chưa dừng lại, Thần Hoang kia lại vút tới, tiếp đó lại là một quyền, một quyền này càng thêm hung dữ bá đạo! Lúc này, xa xa Huyền Âm lại vội vàng nói: “Thiếu chủ, cẩn thận!” Nghe vậy, Diệp Huyên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Đại ca, ngươi đừng mỗi kêu cẩn thận không! Ngươi thật sự ra giúp đỡ đi! Các ngươi là sợ làm tổn thương lòng tự tôn của ta à? Không sao! Lão tử không biết xấu hổ, các ngươi giúp đi! Nhưng mà, không ai giúp! Đều đang nhìn hắn cứng rắn đối đầu với Thần Hoang!