Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8610

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn phát hiện không có kiếm Thanh Huyên thì kiếm bình thường vẫn khó mà đánh nó bị thương được!  Con yêu thú kia hầm hầm nhìn Diệp Huyên, gầm lên rồi xông tới đấm thẳng về phía Diệp Huyên.  Trực tiếp dùng một đòn, không chút lòe loẹt, nhưng loại đó mới là kh ủng bố nhất!  Chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể!  Diệp Huyên thấy một quyền kia đấm tới lập tức nghiêm mặt, mà lúc này một con yêu thú khác cũng xông về phía hắn.  Đánh từ hai phía!  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một thanh kiếm chợt xuất hiện. Hắn không cũng không lùi lại, khi hai con yêu thú kia xông tới trước mặt mình thì chém mạnh xuống!  Nhất Kiếm Trảm Mệnh!  Mà hai con yêu thú kia thấy một kiếm đó cũng không lùi lại!  Một người hai yêu đều chọn cách liều mạng!  Kiếm quang xuất hiện chỉ nhoáng lên rồi tắt, song Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực lại lập tức quét ngang xung quanh.  Vèo!  Ầm!  Diệp Huyên trực tiếp bay ngược ra sau rồi đâm nát mấy mảnh thời không thần bí. Khi hắn dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu bắn tung tóe.  Mà đằng xa, hai con yêu thú kia cũng không ngừng lùi lại. Chúng nó không thể miễn dịch được Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên nên giờ cũng trở nên hết sức già nua. Song, tuổi thọ lại vẫn chưa bị chém hết.  Bởi vì tuổi thọ của chúng thật sự rất dài.  Chỉ cần chúng có tuổi thọ đủ lâu thì với chúng Trảm Mệnh của ngươi sẽ không giết được ta!  Đương nhiên, giờ chúng cũng không dám đỡ kiếm của Diệp Huyên tiếp vì tuổi thọ đã không còn thừa nhiều ít.  Đằng xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dùng nghịch thời gian chữa trị cơ thể.  Chỉ cần không phải một quyền đánh chết luôn thì hắn vẫn có thể không ngừng chữa trị cơ thể của mình.  Cơ thể hắn không mạnh mẽ như những con yêu thú Tầng sáu ấy, nhưng khả năng chữa trị lại kh ủng bố hơn chúng nhiều!  Hai con yêu thú kia thấy cơ thể Diệp Huyên khôi phục nhanh như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.  Mẹ nó, nhân loại này bị gì thế? Khôi phục nhanh vậy luôn?  Diệp Huyên liếc hai con yêu thú kia, nhíu mày hỏi: "Các ngươi khôi phục chậm vậy à?"  Hai con yêu thú: "..."  Diệp Huyên ngó những con yêu thú kia hỏi thầm: "Tiểu Tháp, Tiểu Bạch có thể giải quyết đám yêu thú kia không?"  Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Người lo mà đánh đi, đừng có nói nhảm với ta nữa!"  Diệp Huyên: "..."  Lúc này, thời không đằng sau Diệp Huyên bỗng nứt ra. Sau đó, một khí thể cực kỳ khủng lập tức khuếch tán ra xung quanh!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn phát hiện không có kiếm Thanh Huyên thì kiếm bình thường vẫn khó mà đánh nó bị thương được!  Con yêu thú kia hầm hầm nhìn Diệp Huyên, gầm lên rồi xông tới đấm thẳng về phía Diệp Huyên.  Trực tiếp dùng một đòn, không chút lòe loẹt, nhưng loại đó mới là kh ủng bố nhất!  Chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể!  Diệp Huyên thấy một quyền kia đấm tới lập tức nghiêm mặt, mà lúc này một con yêu thú khác cũng xông về phía hắn.  Đánh từ hai phía!  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một thanh kiếm chợt xuất hiện. Hắn không cũng không lùi lại, khi hai con yêu thú kia xông tới trước mặt mình thì chém mạnh xuống!  Nhất Kiếm Trảm Mệnh!  Mà hai con yêu thú kia thấy một kiếm đó cũng không lùi lại!  Một người hai yêu đều chọn cách liều mạng!  Kiếm quang xuất hiện chỉ nhoáng lên rồi tắt, song Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực lại lập tức quét ngang xung quanh.  Vèo!  Ầm!  Diệp Huyên trực tiếp bay ngược ra sau rồi đâm nát mấy mảnh thời không thần bí. Khi hắn dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu bắn tung tóe.  Mà đằng xa, hai con yêu thú kia cũng không ngừng lùi lại. Chúng nó không thể miễn dịch được Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên nên giờ cũng trở nên hết sức già nua. Song, tuổi thọ lại vẫn chưa bị chém hết.  Bởi vì tuổi thọ của chúng thật sự rất dài.  Chỉ cần chúng có tuổi thọ đủ lâu thì với chúng Trảm Mệnh của ngươi sẽ không giết được ta!  Đương nhiên, giờ chúng cũng không dám đỡ kiếm của Diệp Huyên tiếp vì tuổi thọ đã không còn thừa nhiều ít.  Đằng xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dùng nghịch thời gian chữa trị cơ thể.  Chỉ cần không phải một quyền đánh chết luôn thì hắn vẫn có thể không ngừng chữa trị cơ thể của mình.  Cơ thể hắn không mạnh mẽ như những con yêu thú Tầng sáu ấy, nhưng khả năng chữa trị lại kh ủng bố hơn chúng nhiều!  Hai con yêu thú kia thấy cơ thể Diệp Huyên khôi phục nhanh như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.  Mẹ nó, nhân loại này bị gì thế? Khôi phục nhanh vậy luôn?  Diệp Huyên liếc hai con yêu thú kia, nhíu mày hỏi: "Các ngươi khôi phục chậm vậy à?"  Hai con yêu thú: "..."  Diệp Huyên ngó những con yêu thú kia hỏi thầm: "Tiểu Tháp, Tiểu Bạch có thể giải quyết đám yêu thú kia không?"  Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Người lo mà đánh đi, đừng có nói nhảm với ta nữa!"  Diệp Huyên: "..."  Lúc này, thời không đằng sau Diệp Huyên bỗng nứt ra. Sau đó, một khí thể cực kỳ khủng lập tức khuếch tán ra xung quanh!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn phát hiện không có kiếm Thanh Huyên thì kiếm bình thường vẫn khó mà đánh nó bị thương được!  Con yêu thú kia hầm hầm nhìn Diệp Huyên, gầm lên rồi xông tới đấm thẳng về phía Diệp Huyên.  Trực tiếp dùng một đòn, không chút lòe loẹt, nhưng loại đó mới là kh ủng bố nhất!  Chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể!  Diệp Huyên thấy một quyền kia đấm tới lập tức nghiêm mặt, mà lúc này một con yêu thú khác cũng xông về phía hắn.  Đánh từ hai phía!  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một thanh kiếm chợt xuất hiện. Hắn không cũng không lùi lại, khi hai con yêu thú kia xông tới trước mặt mình thì chém mạnh xuống!  Nhất Kiếm Trảm Mệnh!  Mà hai con yêu thú kia thấy một kiếm đó cũng không lùi lại!  Một người hai yêu đều chọn cách liều mạng!  Kiếm quang xuất hiện chỉ nhoáng lên rồi tắt, song Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực lại lập tức quét ngang xung quanh.  Vèo!  Ầm!  Diệp Huyên trực tiếp bay ngược ra sau rồi đâm nát mấy mảnh thời không thần bí. Khi hắn dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu bắn tung tóe.  Mà đằng xa, hai con yêu thú kia cũng không ngừng lùi lại. Chúng nó không thể miễn dịch được Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên nên giờ cũng trở nên hết sức già nua. Song, tuổi thọ lại vẫn chưa bị chém hết.  Bởi vì tuổi thọ của chúng thật sự rất dài.  Chỉ cần chúng có tuổi thọ đủ lâu thì với chúng Trảm Mệnh của ngươi sẽ không giết được ta!  Đương nhiên, giờ chúng cũng không dám đỡ kiếm của Diệp Huyên tiếp vì tuổi thọ đã không còn thừa nhiều ít.  Đằng xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dùng nghịch thời gian chữa trị cơ thể.  Chỉ cần không phải một quyền đánh chết luôn thì hắn vẫn có thể không ngừng chữa trị cơ thể của mình.  Cơ thể hắn không mạnh mẽ như những con yêu thú Tầng sáu ấy, nhưng khả năng chữa trị lại kh ủng bố hơn chúng nhiều!  Hai con yêu thú kia thấy cơ thể Diệp Huyên khôi phục nhanh như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.  Mẹ nó, nhân loại này bị gì thế? Khôi phục nhanh vậy luôn?  Diệp Huyên liếc hai con yêu thú kia, nhíu mày hỏi: "Các ngươi khôi phục chậm vậy à?"  Hai con yêu thú: "..."  Diệp Huyên ngó những con yêu thú kia hỏi thầm: "Tiểu Tháp, Tiểu Bạch có thể giải quyết đám yêu thú kia không?"  Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Người lo mà đánh đi, đừng có nói nhảm với ta nữa!"  Diệp Huyên: "..."  Lúc này, thời không đằng sau Diệp Huyên bỗng nứt ra. Sau đó, một khí thể cực kỳ khủng lập tức khuếch tán ra xung quanh!

Chương 8610