Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8611
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên híp mắt, xoay phắt người lại rồi chém thẳng xuống, một mảnh kiếm quang lóe lên. Ầm! Kiếm quang trực tiếp vỡ nát, Diệp Huyên lùi lại rồi rơi vào vực sâu thời không của một thời không thần bí. Khi hắn vừa dừng lại, một thanh trường đao đã phá không bổ tới. Con ngươi Diệp Huyên co rút lại, hắn vừa đánh nhau với hai con yêu thú, bản thân đã bị thương nặng nên sao có thể đỡ được một đao kh ủng bố ấy? Nhưng không đỡ được cũng phải đỡ! Không có kiếm Thanh Huyên nên Diệp Huyên vội vàng lấy Tiểu Tháp ra: "Tháp ca, chắn giùm cái nhé!" Á đù! Tiểu Tháp vừa định nói gì thì một đao kia đã bổ lên người nó. Ầm! Một người một tháp lập tức bay ngược ra ngoài... Tháp nứt! Cơ thể của Diệp Huyên cũng nứt toác! Vô cùng thê thảm! Sau khi Diệp Huyên dừng lại bèn nhìn về phía xa, cách đó không xa đứng một cgvd, tóc dài như thác, trong tay nắm một thanh trường đao có vỏ. Nhân loại? Diệp Huyên nhíu mày, trong Yêu giáo còn có cao thủ nhân loại kh ủng bố vậy à? Cô gái chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, mặt mày lạnh lẽo như băng, trong mắt không chút tình cảm giống như chúng sinh đều là con kiến: "Kẻ đánh thiếu chủ Huyên giới ta, chết!" Nàng ta nói xong chợt xông thẳng về phía Diệp Huyên. Bấy giờ, Huyền Âm ở dưới bỗng nói: "Thiếu Tư Quân, cô đánh lộn người rồi! Hắn chính là thiếu chủ..." Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Huyên và Tiểu Tháp đã bay ngược ra ngoài tiếp. Lần này, một người một tháp còn bay xa hơn... vô số thời không đều bị đâm nát! Khi Diệp Huyên dừng lại thì cơ thể đã sắp vỡ vụn. Tiểu Tháp cũng cận kề ranh giới sụp đổ. “Tiểu chủ... người có chắc là con ruột của cha và mẹ mình không vậy... sao hai người họ toàn chơi kiểu muốn dồn người vào chỗ chết luôn thế...” Diệp Huyên: "..." ... Ức chế muốn chết! Giờ phút này, Diệp Huyên quả thật ức chế muốn chết, mẹ nó, đánh lầm? Bà nội nó cô gọi lộn số à? Người của Huyên giới đều là bậc anh tài sao? Thiếu Tư Quân nghe thấy câu ấy của Huyền Âm thì sửng sốt, nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa rồi quay sang Huyền Âm hỏi: "Thiếu chủ?" Huyền Âm gật đầu, run rẩy đáp: "Đúng... đúng vậy..." Giờ phút này, ông ta có hơi hoảng! Thiếu Tư Quân kia thế mà suýt nữa gi3t chết thiếu chủ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên híp mắt, xoay phắt người lại rồi chém thẳng xuống, một mảnh kiếm quang lóe lên. Ầm! Kiếm quang trực tiếp vỡ nát, Diệp Huyên lùi lại rồi rơi vào vực sâu thời không của một thời không thần bí. Khi hắn vừa dừng lại, một thanh trường đao đã phá không bổ tới. Con ngươi Diệp Huyên co rút lại, hắn vừa đánh nhau với hai con yêu thú, bản thân đã bị thương nặng nên sao có thể đỡ được một đao kh ủng bố ấy? Nhưng không đỡ được cũng phải đỡ! Không có kiếm Thanh Huyên nên Diệp Huyên vội vàng lấy Tiểu Tháp ra: "Tháp ca, chắn giùm cái nhé!" Á đù! Tiểu Tháp vừa định nói gì thì một đao kia đã bổ lên người nó. Ầm! Một người một tháp lập tức bay ngược ra ngoài... Tháp nứt! Cơ thể của Diệp Huyên cũng nứt toác! Vô cùng thê thảm! Sau khi Diệp Huyên dừng lại bèn nhìn về phía xa, cách đó không xa đứng một cgvd, tóc dài như thác, trong tay nắm một thanh trường đao có vỏ. Nhân loại? Diệp Huyên nhíu mày, trong Yêu giáo còn có cao thủ nhân loại kh ủng bố vậy à? Cô gái chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, mặt mày lạnh lẽo như băng, trong mắt không chút tình cảm giống như chúng sinh đều là con kiến: "Kẻ đánh thiếu chủ Huyên giới ta, chết!" Nàng ta nói xong chợt xông thẳng về phía Diệp Huyên. Bấy giờ, Huyền Âm ở dưới bỗng nói: "Thiếu Tư Quân, cô đánh lộn người rồi! Hắn chính là thiếu chủ..." Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Huyên và Tiểu Tháp đã bay ngược ra ngoài tiếp. Lần này, một người một tháp còn bay xa hơn... vô số thời không đều bị đâm nát! Khi Diệp Huyên dừng lại thì cơ thể đã sắp vỡ vụn. Tiểu Tháp cũng cận kề ranh giới sụp đổ. “Tiểu chủ... người có chắc là con ruột của cha và mẹ mình không vậy... sao hai người họ toàn chơi kiểu muốn dồn người vào chỗ chết luôn thế...” Diệp Huyên: "..." ... Ức chế muốn chết! Giờ phút này, Diệp Huyên quả thật ức chế muốn chết, mẹ nó, đánh lầm? Bà nội nó cô gọi lộn số à? Người của Huyên giới đều là bậc anh tài sao? Thiếu Tư Quân nghe thấy câu ấy của Huyền Âm thì sửng sốt, nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa rồi quay sang Huyền Âm hỏi: "Thiếu chủ?" Huyền Âm gật đầu, run rẩy đáp: "Đúng... đúng vậy..." Giờ phút này, ông ta có hơi hoảng! Thiếu Tư Quân kia thế mà suýt nữa gi3t chết thiếu chủ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên híp mắt, xoay phắt người lại rồi chém thẳng xuống, một mảnh kiếm quang lóe lên. Ầm! Kiếm quang trực tiếp vỡ nát, Diệp Huyên lùi lại rồi rơi vào vực sâu thời không của một thời không thần bí. Khi hắn vừa dừng lại, một thanh trường đao đã phá không bổ tới. Con ngươi Diệp Huyên co rút lại, hắn vừa đánh nhau với hai con yêu thú, bản thân đã bị thương nặng nên sao có thể đỡ được một đao kh ủng bố ấy? Nhưng không đỡ được cũng phải đỡ! Không có kiếm Thanh Huyên nên Diệp Huyên vội vàng lấy Tiểu Tháp ra: "Tháp ca, chắn giùm cái nhé!" Á đù! Tiểu Tháp vừa định nói gì thì một đao kia đã bổ lên người nó. Ầm! Một người một tháp lập tức bay ngược ra ngoài... Tháp nứt! Cơ thể của Diệp Huyên cũng nứt toác! Vô cùng thê thảm! Sau khi Diệp Huyên dừng lại bèn nhìn về phía xa, cách đó không xa đứng một cgvd, tóc dài như thác, trong tay nắm một thanh trường đao có vỏ. Nhân loại? Diệp Huyên nhíu mày, trong Yêu giáo còn có cao thủ nhân loại kh ủng bố vậy à? Cô gái chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, mặt mày lạnh lẽo như băng, trong mắt không chút tình cảm giống như chúng sinh đều là con kiến: "Kẻ đánh thiếu chủ Huyên giới ta, chết!" Nàng ta nói xong chợt xông thẳng về phía Diệp Huyên. Bấy giờ, Huyền Âm ở dưới bỗng nói: "Thiếu Tư Quân, cô đánh lộn người rồi! Hắn chính là thiếu chủ..." Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Huyên và Tiểu Tháp đã bay ngược ra ngoài tiếp. Lần này, một người một tháp còn bay xa hơn... vô số thời không đều bị đâm nát! Khi Diệp Huyên dừng lại thì cơ thể đã sắp vỡ vụn. Tiểu Tháp cũng cận kề ranh giới sụp đổ. “Tiểu chủ... người có chắc là con ruột của cha và mẹ mình không vậy... sao hai người họ toàn chơi kiểu muốn dồn người vào chỗ chết luôn thế...” Diệp Huyên: "..." ... Ức chế muốn chết! Giờ phút này, Diệp Huyên quả thật ức chế muốn chết, mẹ nó, đánh lầm? Bà nội nó cô gọi lộn số à? Người của Huyên giới đều là bậc anh tài sao? Thiếu Tư Quân nghe thấy câu ấy của Huyền Âm thì sửng sốt, nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa rồi quay sang Huyền Âm hỏi: "Thiếu chủ?" Huyền Âm gật đầu, run rẩy đáp: "Đúng... đúng vậy..." Giờ phút này, ông ta có hơi hoảng! Thiếu Tư Quân kia thế mà suýt nữa gi3t chết thiếu chủ!