Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8771
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói đến đây, y lắc đầu không nói nữa. Tô Thanh Thi im lặng. Vì sao chim ưng lại hết lần này đến lần khác tàn nhẫn đẩy con xuống vách núi? Là vì nó muốn con mình có thể bay, sau đó sinh tồn trong thế giới này. Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh người đàn ông áo xanh: “Không trải qua gian khổ, sao có thể thành đạo?” Tô Thanh Thi quay đầu nhìn lại, phía xa có hai cô gái chậm rãi đi tới. Thấy hai cô gái, người đàn ông áo xanh cười khổ: “Tú tỷ! Tiểu Thiên!” Người đó chính là Thiên Tú! Thiên Tú nhìn người đàn ông áo xanh: “Con trai ngươi cà lơ phất phơ quá, nếu không chịu khổ, sau này cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi! Bây giờ đau lòng thật ra là đang hại nó!” Kỳ Bỉ Thiên ở bên cạnh lắc đầu: “Là Thiên Mệnh quá nuông chiều hắn!” Thiên Mệnh! Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Người phụ nữ này từng là kẻ thù lớn nhất của họ! Hoàn toàn không thể nào nói lý lẽ được với nàng ấy. Lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên cau mày: “Vì sao đến lúc này mà Thiên Mệnh vẫn chưa ra tay?” Nghe vậy, người đàn ông áo xanh híp mắt, y quay đầu nhìn xuyên qua vô số tinh hà, đi tới hệ Ngân Hà, nhưng khi nhìn tới hệ Ngân Hà, một lực lượng thần bí đã che đi tầm mắt của y. Người đàn ông áo xanh nhướng mày, y nâng nhẹ ngón cái, một tia kiếm quang lập tức xé rách tinh không vô tận, cuối cùng đâm vào trong hệ Ngân Hà! Xẹt! Hệ Ngân Hà lập tức rách một đường! Người đàn ông áo xanh nhìn thấy cô gái váy trắng! Cô gái váy trắng đang ngồi trên một quảng trường huyên náo, nàng ngồi trước một bàn cờ. Trên quảng trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Cô gái váy trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi đặt xuống, mà nàng vừa mới đánh nước cờ kia xong, đã có một con cờ màu đen đánh xuống theo. Nhưng đối diện nàng lại không có ai cả! Nhìn thấy con cờ một đen kia được đánh xuống, cô gái váy trắng híp mắt lại. Lúc này, một giọng nói vang lên trước mặt nàng: “Muốn cứu hắn à?” Cô gái váy trắng im lặng. Giọng nói kia cười hỏi: “Thiên Mệnh, cô thật sự có thể bảo vệ hắn cả đời sao?” Cô gái váy trắng nhìn về phía trước mặt: “Chỉ cần giết ngươi là được!”
Nói đến đây, y lắc đầu không nói nữa.
Tô Thanh Thi im lặng.
Vì sao chim ưng lại hết lần này đến lần khác tàn nhẫn đẩy con xuống vách núi?
Là vì nó muốn con mình có thể bay, sau đó sinh tồn trong thế giới này.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh người đàn ông áo xanh: “Không trải qua gian khổ, sao có thể thành đạo?”
Tô Thanh Thi quay đầu nhìn lại, phía xa có hai cô gái chậm rãi đi tới.
Thấy hai cô gái, người đàn ông áo xanh cười khổ: “Tú tỷ! Tiểu Thiên!”
Người đó chính là Thiên Tú!
Thiên Tú nhìn người đàn ông áo xanh: “Con trai ngươi cà lơ phất phơ quá, nếu không chịu khổ, sau này cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi! Bây giờ đau lòng thật ra là đang hại nó!”
Kỳ Bỉ Thiên ở bên cạnh lắc đầu: “Là Thiên Mệnh quá nuông chiều hắn!”
Thiên Mệnh!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Người phụ nữ này từng là kẻ thù lớn nhất của họ!
Hoàn toàn không thể nào nói lý lẽ được với nàng ấy.
Lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên cau mày: “Vì sao đến lúc này mà Thiên Mệnh vẫn chưa ra tay?”
Nghe vậy, người đàn ông áo xanh híp mắt, y quay đầu nhìn xuyên qua vô số tinh hà, đi tới hệ Ngân Hà, nhưng khi nhìn tới hệ Ngân Hà, một lực lượng thần bí đã che đi tầm mắt của y.
Người đàn ông áo xanh nhướng mày, y nâng nhẹ ngón cái, một tia kiếm quang lập tức xé rách tinh không vô tận, cuối cùng đâm vào trong hệ Ngân Hà!
Xẹt!
Hệ Ngân Hà lập tức rách một đường!
Người đàn ông áo xanh nhìn thấy cô gái váy trắng!
Cô gái váy trắng đang ngồi trên một quảng trường huyên náo, nàng ngồi trước một bàn cờ.
Trên quảng trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái váy trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi đặt xuống, mà nàng vừa mới đánh nước cờ kia xong, đã có một con cờ màu đen đánh xuống theo.
Nhưng đối diện nàng lại không có ai cả!
Nhìn thấy con cờ một đen kia được đánh xuống, cô gái váy trắng híp mắt lại.
Lúc này, một giọng nói vang lên trước mặt nàng: “Muốn cứu hắn à?”
Cô gái váy trắng im lặng.
Giọng nói kia cười hỏi: “Thiên Mệnh, cô thật sự có thể bảo vệ hắn cả đời sao?”
Cô gái váy trắng nhìn về phía trước mặt: “Chỉ cần giết ngươi là được!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói đến đây, y lắc đầu không nói nữa. Tô Thanh Thi im lặng. Vì sao chim ưng lại hết lần này đến lần khác tàn nhẫn đẩy con xuống vách núi? Là vì nó muốn con mình có thể bay, sau đó sinh tồn trong thế giới này. Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh người đàn ông áo xanh: “Không trải qua gian khổ, sao có thể thành đạo?” Tô Thanh Thi quay đầu nhìn lại, phía xa có hai cô gái chậm rãi đi tới. Thấy hai cô gái, người đàn ông áo xanh cười khổ: “Tú tỷ! Tiểu Thiên!” Người đó chính là Thiên Tú! Thiên Tú nhìn người đàn ông áo xanh: “Con trai ngươi cà lơ phất phơ quá, nếu không chịu khổ, sau này cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi! Bây giờ đau lòng thật ra là đang hại nó!” Kỳ Bỉ Thiên ở bên cạnh lắc đầu: “Là Thiên Mệnh quá nuông chiều hắn!” Thiên Mệnh! Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Người phụ nữ này từng là kẻ thù lớn nhất của họ! Hoàn toàn không thể nào nói lý lẽ được với nàng ấy. Lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên cau mày: “Vì sao đến lúc này mà Thiên Mệnh vẫn chưa ra tay?” Nghe vậy, người đàn ông áo xanh híp mắt, y quay đầu nhìn xuyên qua vô số tinh hà, đi tới hệ Ngân Hà, nhưng khi nhìn tới hệ Ngân Hà, một lực lượng thần bí đã che đi tầm mắt của y. Người đàn ông áo xanh nhướng mày, y nâng nhẹ ngón cái, một tia kiếm quang lập tức xé rách tinh không vô tận, cuối cùng đâm vào trong hệ Ngân Hà! Xẹt! Hệ Ngân Hà lập tức rách một đường! Người đàn ông áo xanh nhìn thấy cô gái váy trắng! Cô gái váy trắng đang ngồi trên một quảng trường huyên náo, nàng ngồi trước một bàn cờ. Trên quảng trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Cô gái váy trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi đặt xuống, mà nàng vừa mới đánh nước cờ kia xong, đã có một con cờ màu đen đánh xuống theo. Nhưng đối diện nàng lại không có ai cả! Nhìn thấy con cờ một đen kia được đánh xuống, cô gái váy trắng híp mắt lại. Lúc này, một giọng nói vang lên trước mặt nàng: “Muốn cứu hắn à?” Cô gái váy trắng im lặng. Giọng nói kia cười hỏi: “Thiên Mệnh, cô thật sự có thể bảo vệ hắn cả đời sao?” Cô gái váy trắng nhìn về phía trước mặt: “Chỉ cần giết ngươi là được!”