Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8772

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giọng nói kia cười to: “Thiên Mệnh các hạ, ta không thể không thừa nhận thực lực của cô rất mạnh, mạnh đến mức cả ta cũng cảm thấy không tầm thường. Nhưng cô hiểu rõ hơn bất cứ ai là dù cô giết ta, thì mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc. Nếu không, cô cũng sẽ không đợi lâu như thế mà không chịu ra tay”.  Thiên Mệnh im lặng.  Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Thật ra trước đây ta cũng thấy rất mơ hồ, không biết rốt cuộc sinh mệnh này có ý nghĩa gì, mãi đến khi ta tới hệ Ngân Hà, ta mới phát hiện sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì mọi thứ đều không biết trước, không biết trước, cho nên mới có ý nghĩa.”  Nhưng Thiên Mệnh lại lắc đầu: “Sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì nó có điểm cuối, có điểm cuối, quá trình đó mới trở nên có ý nghĩa, nếu không có thì sinh mệnh sẽ là vô nghĩa!”  Giọng nói kia im lặng.  Thiên Mệnh đột nhiên đứng dậy, nàng đặt một con cờ trắng xuống, sau đó xoay người rời đi: “Lần này coi như hoà!”Đi chưa được hai bước, nàng lại nói: “Nhớ kỹ, sở dĩ sinh mệnh của ta có ý nghĩa là vì ca ca của ta còn sống, nếu huynh ấy chết, vậy sinh mệnh của ta sẽ không còn ý nghĩa, nếu sinh mệnh của ta mất đi ý nghĩa, vậy vũ trụ còn cần tồn tại nữa sao?”  Giọng nói kia hỏi: “Cô đang uy hiếp ta sao?”   Thiên Mệnh không thèm quay đầu lại: “ Vẫn chưa đủ rõ ràng à hay sao còn hỏi?”  Giọng nói kia: “…”  …  Trong tinh không, Dương Niệm Tuyết vẫn đang cõng Diệp Huyên chạy như điên.  Dương Niệm Tuyết run rẩy nói: “Phụ thân, cha thật sự thấy chết không cứu sao?”  Không hề có một lời đáp lại!  Dương Niệm Tuyết lại nói: “Thiên Mệnh! Ca ca của cô sắp bị đánh chết rồi này!”  Vẫn không một hồi âm!  Thấy thế, sắc mặt Dương Niệm Tuyết lập tức trở nên tái nhợt: “Lão đệ, đệ bị vứt bỏ rồi!”  Lúc này, thời không sau lưng nàng đột nhiên rách ra, sau đó, một quyền ấn đánh tới từ xa.  Dương Niệm Tuyết thầm thấy hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người, sau đó ném ra một lá bùa!  Oanh!  Lá bùa đó bộc phát ra một lực lượng đáng sợ đánh lên trên quyền ấn kia.  Ầm!  Quyền ấn rung động kịch liệt, sau đó nổ tung, sức công phá mạnh mẽ khiến Dương Niệm Tuyết và Diệp Huyên lùi lại mấy vạn trượng, vừa mới dừng lại, Dương Niệm Tuyết đã tiếp tục cõng Diệp Huyên chạy trốn.  Dương Niệm Tuyết vừa biến mất không bao lâu, cô gái đeo giỏ trúc đã xuất hiện, nàng ta nhìn Dương Niệm Tuyết biến mất phía xa, hơi nhíu mày. Một khắc sau, nàng ta lập tức biến mất.  

Giọng nói kia cười to: “Thiên Mệnh các hạ, ta không thể không thừa nhận thực lực của cô rất mạnh, mạnh đến mức cả ta cũng cảm thấy không tầm thường. Nhưng cô hiểu rõ hơn bất cứ ai là dù cô giết ta, thì mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc. Nếu không, cô cũng sẽ không đợi lâu như thế mà không chịu ra tay”.  

Thiên Mệnh im lặng.  

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Thật ra trước đây ta cũng thấy rất mơ hồ, không biết rốt cuộc sinh mệnh này có ý nghĩa gì, mãi đến khi ta tới hệ Ngân Hà, ta mới phát hiện sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì mọi thứ đều không biết trước, không biết trước, cho nên mới có ý nghĩa.”  

Nhưng Thiên Mệnh lại lắc đầu: “Sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì nó có điểm cuối, có điểm cuối, quá trình đó mới trở nên có ý nghĩa, nếu không có thì sinh mệnh sẽ là vô nghĩa!”  

Giọng nói kia im lặng.  

Thiên Mệnh đột nhiên đứng dậy, nàng đặt một con cờ trắng xuống, sau đó xoay người rời đi: “Lần này coi như hoà!”

Đi chưa được hai bước, nàng lại nói: “Nhớ kỹ, sở dĩ sinh mệnh của ta có ý nghĩa là vì ca ca của ta còn sống, nếu huynh ấy chết, vậy sinh mệnh của ta sẽ không còn ý nghĩa, nếu sinh mệnh của ta mất đi ý nghĩa, vậy vũ trụ còn cần tồn tại nữa sao?”  

Giọng nói kia hỏi: “Cô đang uy hiếp ta sao?”   

Thiên Mệnh không thèm quay đầu lại: “ Vẫn chưa đủ rõ ràng à hay sao còn hỏi?”  

Giọng nói kia: “…”  

…  

Trong tinh không, Dương Niệm Tuyết vẫn đang cõng Diệp Huyên chạy như điên.  

Dương Niệm Tuyết run rẩy nói: “Phụ thân, cha thật sự thấy chết không cứu sao?”  

Không hề có một lời đáp lại!  

Dương Niệm Tuyết lại nói: “Thiên Mệnh! Ca ca của cô sắp bị đánh chết rồi này!”  

Vẫn không một hồi âm!  

Thấy thế, sắc mặt Dương Niệm Tuyết lập tức trở nên tái nhợt: “Lão đệ, đệ bị vứt bỏ rồi!”  

Lúc này, thời không sau lưng nàng đột nhiên rách ra, sau đó, một quyền ấn đánh tới từ xa.  

Dương Niệm Tuyết thầm thấy hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người, sau đó ném ra một lá bùa!  

Oanh!  

Lá bùa đó bộc phát ra một lực lượng đáng sợ đánh lên trên quyền ấn kia.  

Ầm!  

Quyền ấn rung động kịch liệt, sau đó nổ tung, sức công phá mạnh mẽ khiến Dương Niệm Tuyết và Diệp Huyên lùi lại mấy vạn trượng, vừa mới dừng lại, Dương Niệm Tuyết đã tiếp tục cõng Diệp Huyên chạy trốn.  

Dương Niệm Tuyết vừa biến mất không bao lâu, cô gái đeo giỏ trúc đã xuất hiện, nàng ta nhìn Dương Niệm Tuyết biến mất phía xa, hơi nhíu mày. Một khắc sau, nàng ta lập tức biến mất.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giọng nói kia cười to: “Thiên Mệnh các hạ, ta không thể không thừa nhận thực lực của cô rất mạnh, mạnh đến mức cả ta cũng cảm thấy không tầm thường. Nhưng cô hiểu rõ hơn bất cứ ai là dù cô giết ta, thì mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc. Nếu không, cô cũng sẽ không đợi lâu như thế mà không chịu ra tay”.  Thiên Mệnh im lặng.  Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Thật ra trước đây ta cũng thấy rất mơ hồ, không biết rốt cuộc sinh mệnh này có ý nghĩa gì, mãi đến khi ta tới hệ Ngân Hà, ta mới phát hiện sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì mọi thứ đều không biết trước, không biết trước, cho nên mới có ý nghĩa.”  Nhưng Thiên Mệnh lại lắc đầu: “Sở dĩ sinh mệnh có ý nghĩa là vì nó có điểm cuối, có điểm cuối, quá trình đó mới trở nên có ý nghĩa, nếu không có thì sinh mệnh sẽ là vô nghĩa!”  Giọng nói kia im lặng.  Thiên Mệnh đột nhiên đứng dậy, nàng đặt một con cờ trắng xuống, sau đó xoay người rời đi: “Lần này coi như hoà!”Đi chưa được hai bước, nàng lại nói: “Nhớ kỹ, sở dĩ sinh mệnh của ta có ý nghĩa là vì ca ca của ta còn sống, nếu huynh ấy chết, vậy sinh mệnh của ta sẽ không còn ý nghĩa, nếu sinh mệnh của ta mất đi ý nghĩa, vậy vũ trụ còn cần tồn tại nữa sao?”  Giọng nói kia hỏi: “Cô đang uy hiếp ta sao?”   Thiên Mệnh không thèm quay đầu lại: “ Vẫn chưa đủ rõ ràng à hay sao còn hỏi?”  Giọng nói kia: “…”  …  Trong tinh không, Dương Niệm Tuyết vẫn đang cõng Diệp Huyên chạy như điên.  Dương Niệm Tuyết run rẩy nói: “Phụ thân, cha thật sự thấy chết không cứu sao?”  Không hề có một lời đáp lại!  Dương Niệm Tuyết lại nói: “Thiên Mệnh! Ca ca của cô sắp bị đánh chết rồi này!”  Vẫn không một hồi âm!  Thấy thế, sắc mặt Dương Niệm Tuyết lập tức trở nên tái nhợt: “Lão đệ, đệ bị vứt bỏ rồi!”  Lúc này, thời không sau lưng nàng đột nhiên rách ra, sau đó, một quyền ấn đánh tới từ xa.  Dương Niệm Tuyết thầm thấy hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người, sau đó ném ra một lá bùa!  Oanh!  Lá bùa đó bộc phát ra một lực lượng đáng sợ đánh lên trên quyền ấn kia.  Ầm!  Quyền ấn rung động kịch liệt, sau đó nổ tung, sức công phá mạnh mẽ khiến Dương Niệm Tuyết và Diệp Huyên lùi lại mấy vạn trượng, vừa mới dừng lại, Dương Niệm Tuyết đã tiếp tục cõng Diệp Huyên chạy trốn.  Dương Niệm Tuyết vừa biến mất không bao lâu, cô gái đeo giỏ trúc đã xuất hiện, nàng ta nhìn Dương Niệm Tuyết biến mất phía xa, hơi nhíu mày. Một khắc sau, nàng ta lập tức biến mất.  

Chương 8772