Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9196

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người họ thật sự không đỡ nổi sức mạnh kh ủng bố kia!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyên nói: "Nên kết thúc thôi!"  Ông ta vừa nói xong bèn xông thẳng về phía đám Diệp Huyên.  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, đang định xông ra thì bấy giờ đã có một bóng người lao thẳng về phía Thư Hiền Giả!  Người đó chính là Thiên Khí!  Thiên Khí xông tới trước mặt Thư Hiền Giả, chợt hét lên rồi đấm thẳng một quyền về phía ông ta. Hắn ta vừa xuất hiện đã có một sức mạnh k hủng bố b ắn ra từ trong cơ thể. Cùng lúc đó, trên người hắn ta cũng phát ra từng tiếng gào thét như tiếng dã thú gầm rú chấn động cả đất trời!  Đùng!  Một quyền này của Thiên Khí thế mà lại trực tiếp đẩy lùi được Thư Hiền Giả, nhưng bản thân hắn ta cũng bị bắn ngược ra sau mấy vạn trượng. Khi vừa ngừng lại, cơ thể Thiên Khí cũng lập tức vỡ vụn, nổ tung thành một đống sương máu!  Vẫn không thể đánh thắng được!  Đằng xa, Thư Hiền Giả lại ngây ngẩn cả người. Ông ta nhìn về phía Thiên Khí với ánh mắt đầy vẻ khó tin: "Huyết Mạch đó... ngươi là tộc nhân của tộc kia!"  Thiên Khí nhìn chằm chằm vào Thư Hiền Giả, không nói gì.  Mặt mày Thư Hiền Giả lại hết sức nghiêm trọng: "Không ngờ ngươi lại là tộc nhân của tộc kia... sao có thể thế được..."  Thiên Khí bỗng hét lên rồi lại xông về phía Thư Hiền Giả, nhưng bị Diệp Huyên ngăn lại.  Giờ đây, Thiên Khí đã chỉ còn lại linh hồn, nếu xông lên tiếp thì chắc chắn sẽ chết!  Diệp Huyên quay đầu ngó Đạo Lăng và Thích Thiên, lúc này linh hồn của hai người họ cũng cực kỳ yếu ớt!  Trận chiến ban nãy đã tiêu hao hết năng lượng của họ!  Dù bốn người có liều mạng thì vẫn không đánh lại một vị Tuế Nguyệt Tiên!  Diệp Huyên nghĩ vậy bèn móc ra khẩu súng lấy được từ chỗ Tần Quan, dứt khoát để nó cắn nuốt ba trăm vạn Trụ Mạch. Hắn sợ không đủ còn bỏ thêm hai trăm vạn cái!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch!  Đành vậy, chỉ có thể bắn súng thôi!  Diệp Huyên bình tĩnh nhìn khẩu súng trong tay.  Lúc đầu hắn không dùng nó là vì sức giật của nó rất kinh khủng, càng đút nhiều Trụ Mạch thì sức mạnh càng k hủng bố. Song, sức giật cũng càng kh ủng bố!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch, vậy sức giật của nó tuyệt đối không phải là hắn của bây giờ có thể chịu nổi!  Diệp Huyên bỗng nói: "Đạo Lăng, Thích Thiên, dẫn Thiên Khí đến Tiên Bảo Các đi!"  Đến Tiên Bảo Các?  Đạo Lăng sửng sốt rồi hỏi: "Còn huynh?"  Diệp Huyên cười nói: "Ta chặn đằng sau cho!"  Đạo Lăng lập tức lắc đầu: "Không được, huynh đánh không lại ông ta!"  Diệp Huyên nói: "Ta có cách đối phó ông ta!"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người họ thật sự không đỡ nổi sức mạnh kh ủng bố kia!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyên nói: "Nên kết thúc thôi!"  Ông ta vừa nói xong bèn xông thẳng về phía đám Diệp Huyên.  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, đang định xông ra thì bấy giờ đã có một bóng người lao thẳng về phía Thư Hiền Giả!  Người đó chính là Thiên Khí!  Thiên Khí xông tới trước mặt Thư Hiền Giả, chợt hét lên rồi đấm thẳng một quyền về phía ông ta. Hắn ta vừa xuất hiện đã có một sức mạnh k hủng bố b ắn ra từ trong cơ thể. Cùng lúc đó, trên người hắn ta cũng phát ra từng tiếng gào thét như tiếng dã thú gầm rú chấn động cả đất trời!  Đùng!  Một quyền này của Thiên Khí thế mà lại trực tiếp đẩy lùi được Thư Hiền Giả, nhưng bản thân hắn ta cũng bị bắn ngược ra sau mấy vạn trượng. Khi vừa ngừng lại, cơ thể Thiên Khí cũng lập tức vỡ vụn, nổ tung thành một đống sương máu!  Vẫn không thể đánh thắng được!  Đằng xa, Thư Hiền Giả lại ngây ngẩn cả người. Ông ta nhìn về phía Thiên Khí với ánh mắt đầy vẻ khó tin: "Huyết Mạch đó... ngươi là tộc nhân của tộc kia!"  Thiên Khí nhìn chằm chằm vào Thư Hiền Giả, không nói gì.  Mặt mày Thư Hiền Giả lại hết sức nghiêm trọng: "Không ngờ ngươi lại là tộc nhân của tộc kia... sao có thể thế được..."  Thiên Khí bỗng hét lên rồi lại xông về phía Thư Hiền Giả, nhưng bị Diệp Huyên ngăn lại.  Giờ đây, Thiên Khí đã chỉ còn lại linh hồn, nếu xông lên tiếp thì chắc chắn sẽ chết!  Diệp Huyên quay đầu ngó Đạo Lăng và Thích Thiên, lúc này linh hồn của hai người họ cũng cực kỳ yếu ớt!  Trận chiến ban nãy đã tiêu hao hết năng lượng của họ!  Dù bốn người có liều mạng thì vẫn không đánh lại một vị Tuế Nguyệt Tiên!  Diệp Huyên nghĩ vậy bèn móc ra khẩu súng lấy được từ chỗ Tần Quan, dứt khoát để nó cắn nuốt ba trăm vạn Trụ Mạch. Hắn sợ không đủ còn bỏ thêm hai trăm vạn cái!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch!  Đành vậy, chỉ có thể bắn súng thôi!  Diệp Huyên bình tĩnh nhìn khẩu súng trong tay.  Lúc đầu hắn không dùng nó là vì sức giật của nó rất kinh khủng, càng đút nhiều Trụ Mạch thì sức mạnh càng k hủng bố. Song, sức giật cũng càng kh ủng bố!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch, vậy sức giật của nó tuyệt đối không phải là hắn của bây giờ có thể chịu nổi!  Diệp Huyên bỗng nói: "Đạo Lăng, Thích Thiên, dẫn Thiên Khí đến Tiên Bảo Các đi!"  Đến Tiên Bảo Các?  Đạo Lăng sửng sốt rồi hỏi: "Còn huynh?"  Diệp Huyên cười nói: "Ta chặn đằng sau cho!"  Đạo Lăng lập tức lắc đầu: "Không được, huynh đánh không lại ông ta!"  Diệp Huyên nói: "Ta có cách đối phó ông ta!"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người họ thật sự không đỡ nổi sức mạnh kh ủng bố kia!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyên nói: "Nên kết thúc thôi!"  Ông ta vừa nói xong bèn xông thẳng về phía đám Diệp Huyên.  Trong mắt Diệp Huyên lóe lên vẻ tàn nhẫn, đang định xông ra thì bấy giờ đã có một bóng người lao thẳng về phía Thư Hiền Giả!  Người đó chính là Thiên Khí!  Thiên Khí xông tới trước mặt Thư Hiền Giả, chợt hét lên rồi đấm thẳng một quyền về phía ông ta. Hắn ta vừa xuất hiện đã có một sức mạnh k hủng bố b ắn ra từ trong cơ thể. Cùng lúc đó, trên người hắn ta cũng phát ra từng tiếng gào thét như tiếng dã thú gầm rú chấn động cả đất trời!  Đùng!  Một quyền này của Thiên Khí thế mà lại trực tiếp đẩy lùi được Thư Hiền Giả, nhưng bản thân hắn ta cũng bị bắn ngược ra sau mấy vạn trượng. Khi vừa ngừng lại, cơ thể Thiên Khí cũng lập tức vỡ vụn, nổ tung thành một đống sương máu!  Vẫn không thể đánh thắng được!  Đằng xa, Thư Hiền Giả lại ngây ngẩn cả người. Ông ta nhìn về phía Thiên Khí với ánh mắt đầy vẻ khó tin: "Huyết Mạch đó... ngươi là tộc nhân của tộc kia!"  Thiên Khí nhìn chằm chằm vào Thư Hiền Giả, không nói gì.  Mặt mày Thư Hiền Giả lại hết sức nghiêm trọng: "Không ngờ ngươi lại là tộc nhân của tộc kia... sao có thể thế được..."  Thiên Khí bỗng hét lên rồi lại xông về phía Thư Hiền Giả, nhưng bị Diệp Huyên ngăn lại.  Giờ đây, Thiên Khí đã chỉ còn lại linh hồn, nếu xông lên tiếp thì chắc chắn sẽ chết!  Diệp Huyên quay đầu ngó Đạo Lăng và Thích Thiên, lúc này linh hồn của hai người họ cũng cực kỳ yếu ớt!  Trận chiến ban nãy đã tiêu hao hết năng lượng của họ!  Dù bốn người có liều mạng thì vẫn không đánh lại một vị Tuế Nguyệt Tiên!  Diệp Huyên nghĩ vậy bèn móc ra khẩu súng lấy được từ chỗ Tần Quan, dứt khoát để nó cắn nuốt ba trăm vạn Trụ Mạch. Hắn sợ không đủ còn bỏ thêm hai trăm vạn cái!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch!  Đành vậy, chỉ có thể bắn súng thôi!  Diệp Huyên bình tĩnh nhìn khẩu súng trong tay.  Lúc đầu hắn không dùng nó là vì sức giật của nó rất kinh khủng, càng đút nhiều Trụ Mạch thì sức mạnh càng k hủng bố. Song, sức giật cũng càng kh ủng bố!  Năm trăm vạn cái Trụ Mạch, vậy sức giật của nó tuyệt đối không phải là hắn của bây giờ có thể chịu nổi!  Diệp Huyên bỗng nói: "Đạo Lăng, Thích Thiên, dẫn Thiên Khí đến Tiên Bảo Các đi!"  Đến Tiên Bảo Các?  Đạo Lăng sửng sốt rồi hỏi: "Còn huynh?"  Diệp Huyên cười nói: "Ta chặn đằng sau cho!"  Đạo Lăng lập tức lắc đầu: "Không được, huynh đánh không lại ông ta!"  Diệp Huyên nói: "Ta có cách đối phó ông ta!"

Chương 9196