Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9197

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đạo Lăng vẫn lắc đầu, đang định nói gì thì Diệp Huyên bỗng quay phắt đầu lại quát: "Đừng nói nhảm nữa! Đi mau đi!"  Đạo Lăng ngây người, sau đó cả giận nói: "Quát gì mà quát? Cha ta còn chưa quát ta nữa, ông đây không đi, huynh đánh chết ta đi nè!"  Diệp Huyên tức giận nói: "Huynh có tin ta bảo muội muội ta đánh huynh không?"  Vẻ mặt Đạo Lăng chợt cứng lại: "Có bản lĩnh đừng gọi muội muội!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Mấy huynh đi trước, tin ta, ta có thể chạy thoát được!"  Thích Thiên khẽ lắc đầu: "Diệp huynh, chúng ta cũng không ngu".  Diệp Huyên im lặng.  Thư Hiền Giả đằng xa bỗng hỏi: "Nói xong chưa?"  Diệp Huyên bỗng quay phắt lại nhìn Thư Hiền Giả, sau đó trực tiếp rút súng. Nhưng súng của hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, thế rồi Diệp Huyên chợt phát hiện tại sao mình lại định dùng tay cầm súng nhỉ? Lẽ nào không thể dùng suy nghĩ bắn sao?  Khẩu súng: "..."  Diệp Huyên đột nhiên quát: "Rút!"  Hắn quát xong bèn dẫn theo đám Đạo Lăng nhanh chóng lui lại, cùng lúc đó, hắn cũng dùng suy nghĩ khởi động khẩu súng kia.  Đoàng!  Một chùm sáng bỗng b ắn ra từ trong nòng súng!  Gần như là ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Huyên cũng mở to mắt, toàn bộ linh hồn cũng run lên một cách kịch liệt rồi ngã xuống. Giờ phút này, hắn thấy đầu óc mình trống rỗng!  Chơi ngu rồi!  Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyên!  Bởi vì hắn phát hiện dùng suy nghĩ nổ súng thì thần hồn vẫn bị bắn ngược!  Tiêu rồi!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn thấy chùm sáng đó thì con ngươi chợt co rút lại, hai tay lập tức nâng lên trước đón đỡ. Cùng lúc đó, một tấm khiên vô hình đã bao phủ lấy ông ta.  Chùm sáng kia vừa bắn tới!  Ầm!  Tấm khiên vô hình trước mặt Thư Hiền Giả lập tức nổ tung và bản thân ông ta cũng bị đánh lùi lại mấy vạn trượng. Khi Thư Hiền Giả dừng lại, cơ thể ông ta đã trực tiếp vỡ vụn!  Thư Hiền Giả thoáng chốc sững sờ.  Đó là thứ gì?  Mà đằng xa, Đạo Lăng và Thích Thiên đã dẫn theo Diệp Huyên và Thiên Khí biến mất ở cuối tinh không.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đạo Lăng vẫn lắc đầu, đang định nói gì thì Diệp Huyên bỗng quay phắt đầu lại quát: "Đừng nói nhảm nữa! Đi mau đi!"  Đạo Lăng ngây người, sau đó cả giận nói: "Quát gì mà quát? Cha ta còn chưa quát ta nữa, ông đây không đi, huynh đánh chết ta đi nè!"  Diệp Huyên tức giận nói: "Huynh có tin ta bảo muội muội ta đánh huynh không?"  Vẻ mặt Đạo Lăng chợt cứng lại: "Có bản lĩnh đừng gọi muội muội!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Mấy huynh đi trước, tin ta, ta có thể chạy thoát được!"  Thích Thiên khẽ lắc đầu: "Diệp huynh, chúng ta cũng không ngu".  Diệp Huyên im lặng.  Thư Hiền Giả đằng xa bỗng hỏi: "Nói xong chưa?"  Diệp Huyên bỗng quay phắt lại nhìn Thư Hiền Giả, sau đó trực tiếp rút súng. Nhưng súng của hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, thế rồi Diệp Huyên chợt phát hiện tại sao mình lại định dùng tay cầm súng nhỉ? Lẽ nào không thể dùng suy nghĩ bắn sao?  Khẩu súng: "..."  Diệp Huyên đột nhiên quát: "Rút!"  Hắn quát xong bèn dẫn theo đám Đạo Lăng nhanh chóng lui lại, cùng lúc đó, hắn cũng dùng suy nghĩ khởi động khẩu súng kia.  Đoàng!  Một chùm sáng bỗng b ắn ra từ trong nòng súng!  Gần như là ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Huyên cũng mở to mắt, toàn bộ linh hồn cũng run lên một cách kịch liệt rồi ngã xuống. Giờ phút này, hắn thấy đầu óc mình trống rỗng!  Chơi ngu rồi!  Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyên!  Bởi vì hắn phát hiện dùng suy nghĩ nổ súng thì thần hồn vẫn bị bắn ngược!  Tiêu rồi!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn thấy chùm sáng đó thì con ngươi chợt co rút lại, hai tay lập tức nâng lên trước đón đỡ. Cùng lúc đó, một tấm khiên vô hình đã bao phủ lấy ông ta.  Chùm sáng kia vừa bắn tới!  Ầm!  Tấm khiên vô hình trước mặt Thư Hiền Giả lập tức nổ tung và bản thân ông ta cũng bị đánh lùi lại mấy vạn trượng. Khi Thư Hiền Giả dừng lại, cơ thể ông ta đã trực tiếp vỡ vụn!  Thư Hiền Giả thoáng chốc sững sờ.  Đó là thứ gì?  Mà đằng xa, Đạo Lăng và Thích Thiên đã dẫn theo Diệp Huyên và Thiên Khí biến mất ở cuối tinh không.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đạo Lăng vẫn lắc đầu, đang định nói gì thì Diệp Huyên bỗng quay phắt đầu lại quát: "Đừng nói nhảm nữa! Đi mau đi!"  Đạo Lăng ngây người, sau đó cả giận nói: "Quát gì mà quát? Cha ta còn chưa quát ta nữa, ông đây không đi, huynh đánh chết ta đi nè!"  Diệp Huyên tức giận nói: "Huynh có tin ta bảo muội muội ta đánh huynh không?"  Vẻ mặt Đạo Lăng chợt cứng lại: "Có bản lĩnh đừng gọi muội muội!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Mấy huynh đi trước, tin ta, ta có thể chạy thoát được!"  Thích Thiên khẽ lắc đầu: "Diệp huynh, chúng ta cũng không ngu".  Diệp Huyên im lặng.  Thư Hiền Giả đằng xa bỗng hỏi: "Nói xong chưa?"  Diệp Huyên bỗng quay phắt lại nhìn Thư Hiền Giả, sau đó trực tiếp rút súng. Nhưng súng của hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, thế rồi Diệp Huyên chợt phát hiện tại sao mình lại định dùng tay cầm súng nhỉ? Lẽ nào không thể dùng suy nghĩ bắn sao?  Khẩu súng: "..."  Diệp Huyên đột nhiên quát: "Rút!"  Hắn quát xong bèn dẫn theo đám Đạo Lăng nhanh chóng lui lại, cùng lúc đó, hắn cũng dùng suy nghĩ khởi động khẩu súng kia.  Đoàng!  Một chùm sáng bỗng b ắn ra từ trong nòng súng!  Gần như là ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Huyên cũng mở to mắt, toàn bộ linh hồn cũng run lên một cách kịch liệt rồi ngã xuống. Giờ phút này, hắn thấy đầu óc mình trống rỗng!  Chơi ngu rồi!  Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyên!  Bởi vì hắn phát hiện dùng suy nghĩ nổ súng thì thần hồn vẫn bị bắn ngược!  Tiêu rồi!  Thư Hiền Giả đằng xa nhìn thấy chùm sáng đó thì con ngươi chợt co rút lại, hai tay lập tức nâng lên trước đón đỡ. Cùng lúc đó, một tấm khiên vô hình đã bao phủ lấy ông ta.  Chùm sáng kia vừa bắn tới!  Ầm!  Tấm khiên vô hình trước mặt Thư Hiền Giả lập tức nổ tung và bản thân ông ta cũng bị đánh lùi lại mấy vạn trượng. Khi Thư Hiền Giả dừng lại, cơ thể ông ta đã trực tiếp vỡ vụn!  Thư Hiền Giả thoáng chốc sững sờ.  Đó là thứ gì?  Mà đằng xa, Đạo Lăng và Thích Thiên đã dẫn theo Diệp Huyên và Thiên Khí biến mất ở cuối tinh không.  

Chương 9197