Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9529

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài ra, chiêu kiếm đó cũng chưa phát huy ra hết uy lực thật sự, dù sao hắn cũng chỉ thử một chút, chứ chưa dốc hết toàn sức.  Nói chung, chiêu kiếm này tương đương với vô địch rồi!  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Không thể không nói, lần này cha có tâm thật!  Cho tiền rồi còn cho cả kiếm kỹ!  Còn một cái hộp nữa!  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên vội vàng lấy cái hộp kia ra, hắn quan sát hộp thật kỹ, đây chỉ là một cái hộp bình thường, nhưng hắn biết, bên trong chắc chắn chứa đồ vật không hề tầm thường!  Diệp Huyên nhìn về phía Từ Thiên, Từ Thiên vội vàng nói: "Diệp thiếu, cậu cứ làm việc của mình nhé, thuộc hạ xin cáo lui!"  Nói rồi, ông ta xoay người rời đi.  Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: "Giữ bí mật chuyện vừa rồi, biết chưa?"  Từ Thiên ngây cả người, một khắc sau, sắc mặt ông ta vô cùng chấn động, vội đáp: "Tất nhiên rồi!"  Nói xong, ông ta lùi ra.  Ở bên ngoài, Từ Thiên há hốc miệng, động tĩnh vừa nãy đúng là do Diệp thiếu làm ra!  Trời ơi quá quắt quá!  ...  Huyền Thần giới.  Huyền Thiên ngồi trong đại điện, lúc này đây trước mặt y có một vài ông lão đang quỳ gối, đây đều là những kẻ truy sát Diệp Huyên khi trước, vừa mới được ông ta lôi về.  Không thể không nói, Huyền Thiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.  Nếu không lôi về được, cứ để mấy tên này đuổi theo Diệp Huyên... Như vậy chẳng phải xong đời cả lũ rồi sao?  Trong điện, mấy người đang quỳ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  Lúc này, Huyền Thiên đột nhiên nói: "Các ngươi nhớ kỹ, sau ngày hôm nay không được đi tìm Diệp thiếu nữa, nếu gặp phải thì các ngươi xoay lưng tránh mặt liền cho ta, nếu không tránh được thì phải cung kính một chút, đối đãi với hắn như cha đẻ!"  Mấy người đều không hiểu, gương mặt ngẩn ra.  Huyền Thiên cả giận nói: "Đừng có hỏi tại sao, cứ nghe lời là được, tất cả đều là vì các ngươi thôi! Lui xuống đi!"  Mấy người không dám nói thêm gì, bưng bộ mặt lơ mơ lui ra ngoài.  Trong điện, Huyền Thiên tựa ra lưng ghế, hai mắt khép hờ.  Mấy ngày nay ông ta đều sống trong run sợ, cứ lo đã mạo phạm người đàn ông áo xanh kia!  Lúc này, một ông lão chợt xuất hiện trong điện, lão hơi thi lễ: "Giới chủ, Tộc trưởng Đế Hoang Thần tộc Đế Uyên cầu kiến!"  Huyền Thiên khẽ nhíu mày: "Đế Hoang Thần tộc? Đến làm gì?"  Ông lão trầm giọng nói: "Ông ta nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo".  Chuyện quan trọng?  Huyền Thiên gật đầu: "Bảo ông ta vào đi".  Ông lão lui xuống, chỉ chốc sau, Đế Uyên đã vào trong đại điện, ông ta hơi thi lễ với Huyền Thiên rồi sau đó nói thẳng vào vấn đề luôn: "Huyền Thiên Giới chủ, ta thanh minh trước đã, Đế Hoang Thần tộc chúng ta không có bất kì quan hệ gì với Diệp Huyên cả, không chút liên quan gì!"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài ra, chiêu kiếm đó cũng chưa phát huy ra hết uy lực thật sự, dù sao hắn cũng chỉ thử một chút, chứ chưa dốc hết toàn sức.  Nói chung, chiêu kiếm này tương đương với vô địch rồi!  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Không thể không nói, lần này cha có tâm thật!  Cho tiền rồi còn cho cả kiếm kỹ!  Còn một cái hộp nữa!  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên vội vàng lấy cái hộp kia ra, hắn quan sát hộp thật kỹ, đây chỉ là một cái hộp bình thường, nhưng hắn biết, bên trong chắc chắn chứa đồ vật không hề tầm thường!  Diệp Huyên nhìn về phía Từ Thiên, Từ Thiên vội vàng nói: "Diệp thiếu, cậu cứ làm việc của mình nhé, thuộc hạ xin cáo lui!"  Nói rồi, ông ta xoay người rời đi.  Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: "Giữ bí mật chuyện vừa rồi, biết chưa?"  Từ Thiên ngây cả người, một khắc sau, sắc mặt ông ta vô cùng chấn động, vội đáp: "Tất nhiên rồi!"  Nói xong, ông ta lùi ra.  Ở bên ngoài, Từ Thiên há hốc miệng, động tĩnh vừa nãy đúng là do Diệp thiếu làm ra!  Trời ơi quá quắt quá!  ...  Huyền Thần giới.  Huyền Thiên ngồi trong đại điện, lúc này đây trước mặt y có một vài ông lão đang quỳ gối, đây đều là những kẻ truy sát Diệp Huyên khi trước, vừa mới được ông ta lôi về.  Không thể không nói, Huyền Thiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.  Nếu không lôi về được, cứ để mấy tên này đuổi theo Diệp Huyên... Như vậy chẳng phải xong đời cả lũ rồi sao?  Trong điện, mấy người đang quỳ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  Lúc này, Huyền Thiên đột nhiên nói: "Các ngươi nhớ kỹ, sau ngày hôm nay không được đi tìm Diệp thiếu nữa, nếu gặp phải thì các ngươi xoay lưng tránh mặt liền cho ta, nếu không tránh được thì phải cung kính một chút, đối đãi với hắn như cha đẻ!"  Mấy người đều không hiểu, gương mặt ngẩn ra.  Huyền Thiên cả giận nói: "Đừng có hỏi tại sao, cứ nghe lời là được, tất cả đều là vì các ngươi thôi! Lui xuống đi!"  Mấy người không dám nói thêm gì, bưng bộ mặt lơ mơ lui ra ngoài.  Trong điện, Huyền Thiên tựa ra lưng ghế, hai mắt khép hờ.  Mấy ngày nay ông ta đều sống trong run sợ, cứ lo đã mạo phạm người đàn ông áo xanh kia!  Lúc này, một ông lão chợt xuất hiện trong điện, lão hơi thi lễ: "Giới chủ, Tộc trưởng Đế Hoang Thần tộc Đế Uyên cầu kiến!"  Huyền Thiên khẽ nhíu mày: "Đế Hoang Thần tộc? Đến làm gì?"  Ông lão trầm giọng nói: "Ông ta nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo".  Chuyện quan trọng?  Huyền Thiên gật đầu: "Bảo ông ta vào đi".  Ông lão lui xuống, chỉ chốc sau, Đế Uyên đã vào trong đại điện, ông ta hơi thi lễ với Huyền Thiên rồi sau đó nói thẳng vào vấn đề luôn: "Huyền Thiên Giới chủ, ta thanh minh trước đã, Đế Hoang Thần tộc chúng ta không có bất kì quan hệ gì với Diệp Huyên cả, không chút liên quan gì!"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài ra, chiêu kiếm đó cũng chưa phát huy ra hết uy lực thật sự, dù sao hắn cũng chỉ thử một chút, chứ chưa dốc hết toàn sức.  Nói chung, chiêu kiếm này tương đương với vô địch rồi!  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Không thể không nói, lần này cha có tâm thật!  Cho tiền rồi còn cho cả kiếm kỹ!  Còn một cái hộp nữa!  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên vội vàng lấy cái hộp kia ra, hắn quan sát hộp thật kỹ, đây chỉ là một cái hộp bình thường, nhưng hắn biết, bên trong chắc chắn chứa đồ vật không hề tầm thường!  Diệp Huyên nhìn về phía Từ Thiên, Từ Thiên vội vàng nói: "Diệp thiếu, cậu cứ làm việc của mình nhé, thuộc hạ xin cáo lui!"  Nói rồi, ông ta xoay người rời đi.  Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: "Giữ bí mật chuyện vừa rồi, biết chưa?"  Từ Thiên ngây cả người, một khắc sau, sắc mặt ông ta vô cùng chấn động, vội đáp: "Tất nhiên rồi!"  Nói xong, ông ta lùi ra.  Ở bên ngoài, Từ Thiên há hốc miệng, động tĩnh vừa nãy đúng là do Diệp thiếu làm ra!  Trời ơi quá quắt quá!  ...  Huyền Thần giới.  Huyền Thiên ngồi trong đại điện, lúc này đây trước mặt y có một vài ông lão đang quỳ gối, đây đều là những kẻ truy sát Diệp Huyên khi trước, vừa mới được ông ta lôi về.  Không thể không nói, Huyền Thiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.  Nếu không lôi về được, cứ để mấy tên này đuổi theo Diệp Huyên... Như vậy chẳng phải xong đời cả lũ rồi sao?  Trong điện, mấy người đang quỳ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  Lúc này, Huyền Thiên đột nhiên nói: "Các ngươi nhớ kỹ, sau ngày hôm nay không được đi tìm Diệp thiếu nữa, nếu gặp phải thì các ngươi xoay lưng tránh mặt liền cho ta, nếu không tránh được thì phải cung kính một chút, đối đãi với hắn như cha đẻ!"  Mấy người đều không hiểu, gương mặt ngẩn ra.  Huyền Thiên cả giận nói: "Đừng có hỏi tại sao, cứ nghe lời là được, tất cả đều là vì các ngươi thôi! Lui xuống đi!"  Mấy người không dám nói thêm gì, bưng bộ mặt lơ mơ lui ra ngoài.  Trong điện, Huyền Thiên tựa ra lưng ghế, hai mắt khép hờ.  Mấy ngày nay ông ta đều sống trong run sợ, cứ lo đã mạo phạm người đàn ông áo xanh kia!  Lúc này, một ông lão chợt xuất hiện trong điện, lão hơi thi lễ: "Giới chủ, Tộc trưởng Đế Hoang Thần tộc Đế Uyên cầu kiến!"  Huyền Thiên khẽ nhíu mày: "Đế Hoang Thần tộc? Đến làm gì?"  Ông lão trầm giọng nói: "Ông ta nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo".  Chuyện quan trọng?  Huyền Thiên gật đầu: "Bảo ông ta vào đi".  Ông lão lui xuống, chỉ chốc sau, Đế Uyên đã vào trong đại điện, ông ta hơi thi lễ với Huyền Thiên rồi sau đó nói thẳng vào vấn đề luôn: "Huyền Thiên Giới chủ, ta thanh minh trước đã, Đế Hoang Thần tộc chúng ta không có bất kì quan hệ gì với Diệp Huyên cả, không chút liên quan gì!"  

Chương 9529