Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9595

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bút Đại Đạo dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, đột nhiên lên tiếng: “Không liên quan đến ta, là cậu...”  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Ta biết, là vấn đề của ta, ta không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của huynh!”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên lại nói: “Bút huynh, không phải ta oán giận huynh! Huynh nghĩ lại xem, ta dùng huynh, không phá nổi quạt giấy của người ta, nhưng ta dùng ngọn lửa này lại có thể dễ dàng phá quạt của người ta, huynh nói xem, huynh có phải là có hơi mất giá không? Bút huynh, huynh nói thật với ta, có phải huynh không được không? Có phải hay không theo kịp tiết tấu của ta nữa rồi?”  Bút Đại Đạo trầm lặng.  Diệp Huyên lại thở dài: “Bút huynh, trước kia huynh còn nói với ta, cái gì cổ tự thần thư không xuất hiện, huynh vô địch... Huynh hãy thành thật với ta, có phải huynh cũng tỏ vẻ giống ta rồi?”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, lúc này, bút Đại Đạo ở bên hông đột nhiên rung lên, ngay sau đó, trên ngòi bút Đại Đạo nhỏ ra một giọt chất lỏng màu đen kịt!  Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Bút huynh, đây là?”  Bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Mực!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Một giọt mực?”  Bút Đại Đạo nói: “Bây giờ ngươi thử dùng đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cầm bút vung một cái.  Xuy!  Một đầu bút lông màu đen đột nhiên chém ra.  Ầm!  Chuông vàng đang bị hắc hoả hỗn độn ăn mòn kia đột nhiên vỡ tan, ngay sau đó, Cửu thiếu gia bị đầu bút lông đánh bay xa đến hàng chục vạn trượng, mà khi gã dừng lại, tinh vực trong phạm vi mấy nghìn vạn dặm đã bị xoá sạch!  Diệp Huyên sửng sốt.  Cửu thiếu gia cũng rất sửng sốt, giờ phút này, thân thể của gã đã mất, chỉ còn lại linh hồn hư ảo.  Diệp Huyên nhìn xung quanh một mảnh tối đen, tay hơi run rẩy.  Bút Đại Đạo có chút lợi hại!  Lúc này, bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Diệp thiếu, ta đã từng nói với cậu, trong số các thần vật vũ trụ, ngoài Thần Thư và Cổ Tự ra, thật sự không có gì có thể chống lại ta, bao gồm cả kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp của cậu trước kia, còn cả ngọn lửa trên người cậu hiện nay, trong mắt ta ngọn lửa kia chỉ là thứ rác rưởi, nếu là nó ở trước mặt bản thể của ta, nó lập tức phải quỳ xuống trước ta. Cho nên, ta thật sự rất lợi hại, cậu không cần thường xuyên nghi ngờ của năng lực của ta, thật sự, có lúc ta rất tức giận, nếu không phải muội muội của cậu, ta...”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bút Đại Đạo dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, đột nhiên lên tiếng: “Không liên quan đến ta, là cậu...”  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Ta biết, là vấn đề của ta, ta không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của huynh!”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên lại nói: “Bút huynh, không phải ta oán giận huynh! Huynh nghĩ lại xem, ta dùng huynh, không phá nổi quạt giấy của người ta, nhưng ta dùng ngọn lửa này lại có thể dễ dàng phá quạt của người ta, huynh nói xem, huynh có phải là có hơi mất giá không? Bút huynh, huynh nói thật với ta, có phải huynh không được không? Có phải hay không theo kịp tiết tấu của ta nữa rồi?”  Bút Đại Đạo trầm lặng.  Diệp Huyên lại thở dài: “Bút huynh, trước kia huynh còn nói với ta, cái gì cổ tự thần thư không xuất hiện, huynh vô địch... Huynh hãy thành thật với ta, có phải huynh cũng tỏ vẻ giống ta rồi?”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, lúc này, bút Đại Đạo ở bên hông đột nhiên rung lên, ngay sau đó, trên ngòi bút Đại Đạo nhỏ ra một giọt chất lỏng màu đen kịt!  Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Bút huynh, đây là?”  Bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Mực!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Một giọt mực?”  Bút Đại Đạo nói: “Bây giờ ngươi thử dùng đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cầm bút vung một cái.  Xuy!  Một đầu bút lông màu đen đột nhiên chém ra.  Ầm!  Chuông vàng đang bị hắc hoả hỗn độn ăn mòn kia đột nhiên vỡ tan, ngay sau đó, Cửu thiếu gia bị đầu bút lông đánh bay xa đến hàng chục vạn trượng, mà khi gã dừng lại, tinh vực trong phạm vi mấy nghìn vạn dặm đã bị xoá sạch!  Diệp Huyên sửng sốt.  Cửu thiếu gia cũng rất sửng sốt, giờ phút này, thân thể của gã đã mất, chỉ còn lại linh hồn hư ảo.  Diệp Huyên nhìn xung quanh một mảnh tối đen, tay hơi run rẩy.  Bút Đại Đạo có chút lợi hại!  Lúc này, bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Diệp thiếu, ta đã từng nói với cậu, trong số các thần vật vũ trụ, ngoài Thần Thư và Cổ Tự ra, thật sự không có gì có thể chống lại ta, bao gồm cả kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp của cậu trước kia, còn cả ngọn lửa trên người cậu hiện nay, trong mắt ta ngọn lửa kia chỉ là thứ rác rưởi, nếu là nó ở trước mặt bản thể của ta, nó lập tức phải quỳ xuống trước ta. Cho nên, ta thật sự rất lợi hại, cậu không cần thường xuyên nghi ngờ của năng lực của ta, thật sự, có lúc ta rất tức giận, nếu không phải muội muội của cậu, ta...”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bút Đại Đạo dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, đột nhiên lên tiếng: “Không liên quan đến ta, là cậu...”  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Ta biết, là vấn đề của ta, ta không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của huynh!”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên lại nói: “Bút huynh, không phải ta oán giận huynh! Huynh nghĩ lại xem, ta dùng huynh, không phá nổi quạt giấy của người ta, nhưng ta dùng ngọn lửa này lại có thể dễ dàng phá quạt của người ta, huynh nói xem, huynh có phải là có hơi mất giá không? Bút huynh, huynh nói thật với ta, có phải huynh không được không? Có phải hay không theo kịp tiết tấu của ta nữa rồi?”  Bút Đại Đạo trầm lặng.  Diệp Huyên lại thở dài: “Bút huynh, trước kia huynh còn nói với ta, cái gì cổ tự thần thư không xuất hiện, huynh vô địch... Huynh hãy thành thật với ta, có phải huynh cũng tỏ vẻ giống ta rồi?”  Bút Đại Đạo: “...”  Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, lúc này, bút Đại Đạo ở bên hông đột nhiên rung lên, ngay sau đó, trên ngòi bút Đại Đạo nhỏ ra một giọt chất lỏng màu đen kịt!  Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Bút huynh, đây là?”  Bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Mực!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Một giọt mực?”  Bút Đại Đạo nói: “Bây giờ ngươi thử dùng đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cầm bút vung một cái.  Xuy!  Một đầu bút lông màu đen đột nhiên chém ra.  Ầm!  Chuông vàng đang bị hắc hoả hỗn độn ăn mòn kia đột nhiên vỡ tan, ngay sau đó, Cửu thiếu gia bị đầu bút lông đánh bay xa đến hàng chục vạn trượng, mà khi gã dừng lại, tinh vực trong phạm vi mấy nghìn vạn dặm đã bị xoá sạch!  Diệp Huyên sửng sốt.  Cửu thiếu gia cũng rất sửng sốt, giờ phút này, thân thể của gã đã mất, chỉ còn lại linh hồn hư ảo.  Diệp Huyên nhìn xung quanh một mảnh tối đen, tay hơi run rẩy.  Bút Đại Đạo có chút lợi hại!  Lúc này, bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Diệp thiếu, ta đã từng nói với cậu, trong số các thần vật vũ trụ, ngoài Thần Thư và Cổ Tự ra, thật sự không có gì có thể chống lại ta, bao gồm cả kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp của cậu trước kia, còn cả ngọn lửa trên người cậu hiện nay, trong mắt ta ngọn lửa kia chỉ là thứ rác rưởi, nếu là nó ở trước mặt bản thể của ta, nó lập tức phải quỳ xuống trước ta. Cho nên, ta thật sự rất lợi hại, cậu không cần thường xuyên nghi ngờ của năng lực của ta, thật sự, có lúc ta rất tức giận, nếu không phải muội muội của cậu, ta...”  

Chương 9595