Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9744

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Văn Nhân Lam nhàn nhạt hỏi: “Thế thì đã sao?"  Văn Nhân Ý thở dài, một tia lo âu nảy lên trong lòng.  ...Rời khỏi Văn Nhân tộc rồi, Diệp Huyên trở lại Thanh Thành.  Có kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn muốn đi đâu cũng dễ dàng vô cùng.  Khi trở lại rồi, bộ dạng Thanh Thành hiện nay khiến hắn kinh hãi.  Toàn bộ Thanh Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.  Thư viện Thương Lan nay đã trở thành thư viện Quan Huyên, siêu thế lực hùng mạnh nhất nơi này.  Được thư viện giúp đỡ, văn minh Võ đạo Thanh Châu đã phát triển nhanh như gắn hỏa tiễn.  Nơi từng đặt thư viện Thương Lan trước kia nay đã trở thành thư viện Quan Huyên. Khi đi đến đây, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng Diệp Huyên.  Hắn mỉm cười ngước nhìn bốn phía, nghe có tiếng đọc sách vọng ra.  Hắn đi đến Thương Lan Điện, thấy đã có mấy trăm học sinh ngồi xếp bằng tại đó, tiếng đọc sách từ đây mà ra.  Đứng ở phía trước trước giảng bài cho các học sinh này là một người thanh niên.  Chính là Mặc Vân Khởi!  Diệp Huyên mỉm cười. Mặc Vân Khởi giờ đây đã không còn xốc nổi lòe loẹt như xưa nữa mà đã trở nên trưởng thành chững chạc vô cùng.  Hắn ta trưởng thành rồi.  Diệp Huyên bỗng nhớ về những ngày đầu tiên đến học viện Thương Lan.  Khoảng thời gian vui vẻ biết bao.  Có Kỷ An Chi, Tiếu Thất, Bạch Trạch...  Hoài niệm vô cùng.  Nụ cười trên mặt hắn càng sâu thêm.  Lúc này, Mặc Vân Khởi đang giảng bài như cảm nhận được gì đó mà ngẩng lên nhìn về nơi Diệp Huyên đang đứng. Thấy hắn ở đó, Mặc Vân Khởi thoáng ngẩn ra rồi cười lên: “Sao lại về rồi?"  Các học sinh đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Diệp Huyên thì ngẩn ra rồi vội vàng đứng dậy thi lễ: “Tham kiến Viện trưởng!"  Là Viện trưởng đấy!  Các học sinh phấn khích không kiềm được.  Bởi vì Diệp Huyên quá mức bí ẩn!  Hắn rất ít đi đến các thư viện, thành thử học sinh gia nhập chỉ nghe về hắn chứ chưa từng thấy tận mắt, nên hắn được xem như một nhân vật huyền thoại vậy. Ấy thế mà không ai ngờ rằng vị Viện trưởng trong truyền thuyết này lại trở về thư viện.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Văn Nhân Lam nhàn nhạt hỏi: “Thế thì đã sao?"  Văn Nhân Ý thở dài, một tia lo âu nảy lên trong lòng.  ...Rời khỏi Văn Nhân tộc rồi, Diệp Huyên trở lại Thanh Thành.  Có kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn muốn đi đâu cũng dễ dàng vô cùng.  Khi trở lại rồi, bộ dạng Thanh Thành hiện nay khiến hắn kinh hãi.  Toàn bộ Thanh Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.  Thư viện Thương Lan nay đã trở thành thư viện Quan Huyên, siêu thế lực hùng mạnh nhất nơi này.  Được thư viện giúp đỡ, văn minh Võ đạo Thanh Châu đã phát triển nhanh như gắn hỏa tiễn.  Nơi từng đặt thư viện Thương Lan trước kia nay đã trở thành thư viện Quan Huyên. Khi đi đến đây, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng Diệp Huyên.  Hắn mỉm cười ngước nhìn bốn phía, nghe có tiếng đọc sách vọng ra.  Hắn đi đến Thương Lan Điện, thấy đã có mấy trăm học sinh ngồi xếp bằng tại đó, tiếng đọc sách từ đây mà ra.  Đứng ở phía trước trước giảng bài cho các học sinh này là một người thanh niên.  Chính là Mặc Vân Khởi!  Diệp Huyên mỉm cười. Mặc Vân Khởi giờ đây đã không còn xốc nổi lòe loẹt như xưa nữa mà đã trở nên trưởng thành chững chạc vô cùng.  Hắn ta trưởng thành rồi.  Diệp Huyên bỗng nhớ về những ngày đầu tiên đến học viện Thương Lan.  Khoảng thời gian vui vẻ biết bao.  Có Kỷ An Chi, Tiếu Thất, Bạch Trạch...  Hoài niệm vô cùng.  Nụ cười trên mặt hắn càng sâu thêm.  Lúc này, Mặc Vân Khởi đang giảng bài như cảm nhận được gì đó mà ngẩng lên nhìn về nơi Diệp Huyên đang đứng. Thấy hắn ở đó, Mặc Vân Khởi thoáng ngẩn ra rồi cười lên: “Sao lại về rồi?"  Các học sinh đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Diệp Huyên thì ngẩn ra rồi vội vàng đứng dậy thi lễ: “Tham kiến Viện trưởng!"  Là Viện trưởng đấy!  Các học sinh phấn khích không kiềm được.  Bởi vì Diệp Huyên quá mức bí ẩn!  Hắn rất ít đi đến các thư viện, thành thử học sinh gia nhập chỉ nghe về hắn chứ chưa từng thấy tận mắt, nên hắn được xem như một nhân vật huyền thoại vậy. Ấy thế mà không ai ngờ rằng vị Viện trưởng trong truyền thuyết này lại trở về thư viện.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Văn Nhân Lam nhàn nhạt hỏi: “Thế thì đã sao?"  Văn Nhân Ý thở dài, một tia lo âu nảy lên trong lòng.  ...Rời khỏi Văn Nhân tộc rồi, Diệp Huyên trở lại Thanh Thành.  Có kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn muốn đi đâu cũng dễ dàng vô cùng.  Khi trở lại rồi, bộ dạng Thanh Thành hiện nay khiến hắn kinh hãi.  Toàn bộ Thanh Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.  Thư viện Thương Lan nay đã trở thành thư viện Quan Huyên, siêu thế lực hùng mạnh nhất nơi này.  Được thư viện giúp đỡ, văn minh Võ đạo Thanh Châu đã phát triển nhanh như gắn hỏa tiễn.  Nơi từng đặt thư viện Thương Lan trước kia nay đã trở thành thư viện Quan Huyên. Khi đi đến đây, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng Diệp Huyên.  Hắn mỉm cười ngước nhìn bốn phía, nghe có tiếng đọc sách vọng ra.  Hắn đi đến Thương Lan Điện, thấy đã có mấy trăm học sinh ngồi xếp bằng tại đó, tiếng đọc sách từ đây mà ra.  Đứng ở phía trước trước giảng bài cho các học sinh này là một người thanh niên.  Chính là Mặc Vân Khởi!  Diệp Huyên mỉm cười. Mặc Vân Khởi giờ đây đã không còn xốc nổi lòe loẹt như xưa nữa mà đã trở nên trưởng thành chững chạc vô cùng.  Hắn ta trưởng thành rồi.  Diệp Huyên bỗng nhớ về những ngày đầu tiên đến học viện Thương Lan.  Khoảng thời gian vui vẻ biết bao.  Có Kỷ An Chi, Tiếu Thất, Bạch Trạch...  Hoài niệm vô cùng.  Nụ cười trên mặt hắn càng sâu thêm.  Lúc này, Mặc Vân Khởi đang giảng bài như cảm nhận được gì đó mà ngẩng lên nhìn về nơi Diệp Huyên đang đứng. Thấy hắn ở đó, Mặc Vân Khởi thoáng ngẩn ra rồi cười lên: “Sao lại về rồi?"  Các học sinh đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Diệp Huyên thì ngẩn ra rồi vội vàng đứng dậy thi lễ: “Tham kiến Viện trưởng!"  Là Viện trưởng đấy!  Các học sinh phấn khích không kiềm được.  Bởi vì Diệp Huyên quá mức bí ẩn!  Hắn rất ít đi đến các thư viện, thành thử học sinh gia nhập chỉ nghe về hắn chứ chưa từng thấy tận mắt, nên hắn được xem như một nhân vật huyền thoại vậy. Ấy thế mà không ai ngờ rằng vị Viện trưởng trong truyền thuyết này lại trở về thư viện.

Chương 9744