Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9745
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười với các học sinh: “Không cần đa lễ”. Bọn họ đứng dậy, giương những đôi mắt tò mò đánh giá hắn. Hắn hỏi: “Trông đẹp trai hơn tượng nhiều đúng không?" Khi tới đây, hắn phát hiện dưới chân núi có một pho tượng siêu lớn tạc theo hình dáng mình. Câu hỏi này của hắn khiến các học sinh phá ra cười. Một cô bé tầm mười sáu, mười bảy chạy đến hỏi Diệp Huyên: “Viện trưởng là kiếm tu đúng không?" Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Cô bé tròn mắt: “Người biển diễn một chút được không ạ?" Gương mặt tràn đầy chờ mong. Các học sinh khác cũng vậy. Diệp Huyên bật cười: “Được thôi”. Hắn vươn tay ra. Một khắc sau, kiếm Thanh Huyên phóng vút lên tầng mây, chấn động kịch liệt. Tất cả các thanh kiếm từ khắp nơi trên Thanh Châu đồng loại run lên, hóa thành từng tia kiếm quang bay lên trời, hội tụ lại phía trên thư viện Quan Huyên như một dòng sông. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mấy trăm nghìn thanh kiếm xuất hiện. Tất cả cường giả Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía thư viện. Người kia trở lại rồi! Các học sinh thư viện ngẩng đầu nhìn mấy trăm nghìn thanh kiếm trên cao mà trong lòng chấn động không thôi. Văn minh Võ đạo Thanh Châu hiện nay đã vượt xa khi xưa, nhưng cường giả kiếm tu chân chính vẫn còn quá ít, người mạnh như Diệp Huyên lại càng không tồn tại. Diệp Huyên khẽ động tâm niệm, số kiếm trên cao bay vào vũ trụ, khiến toàn bộ tinh hà run rẩy. Hắn ấn tay phải xuống, những thanh kiếm lại ào ào rơi xuống khiến chân trời vỡ nát. Thấy mấy trăm nghìn thanh kiếm lao xuống, các học sinh hốt hoảng thối lui. Nhưng khi còn cách thư viện tầm mấy trăm trượng, số kiếm trên dừng lại. Các học sinh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Diệp Huyên cong môi, vung tay lên, để từng thanh kiếm hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời. Vật quy nguyên chủ. Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở lại, cười hỏi cô bé: “Thấy ta ngầu không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười với các học sinh: “Không cần đa lễ”. Bọn họ đứng dậy, giương những đôi mắt tò mò đánh giá hắn. Hắn hỏi: “Trông đẹp trai hơn tượng nhiều đúng không?" Khi tới đây, hắn phát hiện dưới chân núi có một pho tượng siêu lớn tạc theo hình dáng mình. Câu hỏi này của hắn khiến các học sinh phá ra cười. Một cô bé tầm mười sáu, mười bảy chạy đến hỏi Diệp Huyên: “Viện trưởng là kiếm tu đúng không?" Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Cô bé tròn mắt: “Người biển diễn một chút được không ạ?" Gương mặt tràn đầy chờ mong. Các học sinh khác cũng vậy. Diệp Huyên bật cười: “Được thôi”. Hắn vươn tay ra. Một khắc sau, kiếm Thanh Huyên phóng vút lên tầng mây, chấn động kịch liệt. Tất cả các thanh kiếm từ khắp nơi trên Thanh Châu đồng loại run lên, hóa thành từng tia kiếm quang bay lên trời, hội tụ lại phía trên thư viện Quan Huyên như một dòng sông. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mấy trăm nghìn thanh kiếm xuất hiện. Tất cả cường giả Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía thư viện. Người kia trở lại rồi! Các học sinh thư viện ngẩng đầu nhìn mấy trăm nghìn thanh kiếm trên cao mà trong lòng chấn động không thôi. Văn minh Võ đạo Thanh Châu hiện nay đã vượt xa khi xưa, nhưng cường giả kiếm tu chân chính vẫn còn quá ít, người mạnh như Diệp Huyên lại càng không tồn tại. Diệp Huyên khẽ động tâm niệm, số kiếm trên cao bay vào vũ trụ, khiến toàn bộ tinh hà run rẩy. Hắn ấn tay phải xuống, những thanh kiếm lại ào ào rơi xuống khiến chân trời vỡ nát. Thấy mấy trăm nghìn thanh kiếm lao xuống, các học sinh hốt hoảng thối lui. Nhưng khi còn cách thư viện tầm mấy trăm trượng, số kiếm trên dừng lại. Các học sinh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Diệp Huyên cong môi, vung tay lên, để từng thanh kiếm hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời. Vật quy nguyên chủ. Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở lại, cười hỏi cô bé: “Thấy ta ngầu không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười với các học sinh: “Không cần đa lễ”. Bọn họ đứng dậy, giương những đôi mắt tò mò đánh giá hắn. Hắn hỏi: “Trông đẹp trai hơn tượng nhiều đúng không?" Khi tới đây, hắn phát hiện dưới chân núi có một pho tượng siêu lớn tạc theo hình dáng mình. Câu hỏi này của hắn khiến các học sinh phá ra cười. Một cô bé tầm mười sáu, mười bảy chạy đến hỏi Diệp Huyên: “Viện trưởng là kiếm tu đúng không?" Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Cô bé tròn mắt: “Người biển diễn một chút được không ạ?" Gương mặt tràn đầy chờ mong. Các học sinh khác cũng vậy. Diệp Huyên bật cười: “Được thôi”. Hắn vươn tay ra. Một khắc sau, kiếm Thanh Huyên phóng vút lên tầng mây, chấn động kịch liệt. Tất cả các thanh kiếm từ khắp nơi trên Thanh Châu đồng loại run lên, hóa thành từng tia kiếm quang bay lên trời, hội tụ lại phía trên thư viện Quan Huyên như một dòng sông. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mấy trăm nghìn thanh kiếm xuất hiện. Tất cả cường giả Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía thư viện. Người kia trở lại rồi! Các học sinh thư viện ngẩng đầu nhìn mấy trăm nghìn thanh kiếm trên cao mà trong lòng chấn động không thôi. Văn minh Võ đạo Thanh Châu hiện nay đã vượt xa khi xưa, nhưng cường giả kiếm tu chân chính vẫn còn quá ít, người mạnh như Diệp Huyên lại càng không tồn tại. Diệp Huyên khẽ động tâm niệm, số kiếm trên cao bay vào vũ trụ, khiến toàn bộ tinh hà run rẩy. Hắn ấn tay phải xuống, những thanh kiếm lại ào ào rơi xuống khiến chân trời vỡ nát. Thấy mấy trăm nghìn thanh kiếm lao xuống, các học sinh hốt hoảng thối lui. Nhưng khi còn cách thư viện tầm mấy trăm trượng, số kiếm trên dừng lại. Các học sinh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Diệp Huyên cong môi, vung tay lên, để từng thanh kiếm hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời. Vật quy nguyên chủ. Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở lại, cười hỏi cô bé: “Thấy ta ngầu không?"