Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9746
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi mà cũng muốn ra vẻ?" Tiểu Tháp: “Muốn chứ! Tiểu Hồn được ra vẻ rồi, bây giờ đến lượt ta!" Diệp Huyên cười: “Ngươi định làm thế nào?" Tiểu Tháp suy nghĩ một hồi, nói: “Xem đây!" Rồi lao ra khỏi người Diệp Huyên. Ầm! Một chùm sáng vàng xông thẳng lên trời. Uỳnh! Theo sau là một cái tháp khổng lồ cao tận mấy trăm nghìn trượng xuất hiện bên trên thư viện Quan Huyên, che khuất cả bầu trời. Các học sinh ngẩn ra như trời trồng khi nhìn thấy nó. Có người thở dài: “Tháp lớn dễ sợ, chắc đựng được nhiều đồ lắm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp ở chân trời run lên, tỏa ra từng luồng uy áp khủng khiếp ồ ạt lao xuống. Ruỳnh! Toàn bộ Thanh Thương giới sôi trào trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều biến sắc. Cái tháp này có thể hủy diệt cả Thanh Thương giới! Diệp Huyên cũng thay đổi sắc mặt, vội nói: “Tiểu Tháp, đủ rồi”. Nhưng Tiểu Tháp chỉ cười: “Chưa đã ghiền Tiểu chủ ơi!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Tiểu Tháp lại hóa thành một tia sáng vàng lao xuống. Soạt! Toàn bộ Thanh Thương giới bị nó cất vào bên trong dễ như bỡn. Diệp Huyên: “...” Mọi người có mặt trong tháp đều ngây ra như phỗng. Sau đó có người nhanh chóng phát hiện tốc độ chảy của thời gian ở bên trong không giống với bên ngoài. Kích động! Vô số học sinh bên trong kích động vô cùng. Diệp Huyên thấy vậy thì nhíu mày, động tâm niệm khiến Tiểu Tháp biến mất trong một luồng sáng vàng, để tất cả trở lại bình thường. Các học sinh trong sân vẫn còn chìm trong chấn động. Diệp Huyên không biết phải nói gì. Tiểu Tháp la lên: “Sao Tiểu chủ lại cản ta? Để ta ra oai thêm chút đi chứ!" Diệp Huyên: “...” Giọng Mặc Vân Khởi bỗng vang lên: “Tất cả tự học!" Tự học. Các học sinh nghe vậy nhưng vẫn đứng vây quanh Diệp Huyên, không ai chịu đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi mà cũng muốn ra vẻ?" Tiểu Tháp: “Muốn chứ! Tiểu Hồn được ra vẻ rồi, bây giờ đến lượt ta!" Diệp Huyên cười: “Ngươi định làm thế nào?" Tiểu Tháp suy nghĩ một hồi, nói: “Xem đây!" Rồi lao ra khỏi người Diệp Huyên. Ầm! Một chùm sáng vàng xông thẳng lên trời. Uỳnh! Theo sau là một cái tháp khổng lồ cao tận mấy trăm nghìn trượng xuất hiện bên trên thư viện Quan Huyên, che khuất cả bầu trời. Các học sinh ngẩn ra như trời trồng khi nhìn thấy nó. Có người thở dài: “Tháp lớn dễ sợ, chắc đựng được nhiều đồ lắm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp ở chân trời run lên, tỏa ra từng luồng uy áp khủng khiếp ồ ạt lao xuống. Ruỳnh! Toàn bộ Thanh Thương giới sôi trào trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều biến sắc. Cái tháp này có thể hủy diệt cả Thanh Thương giới! Diệp Huyên cũng thay đổi sắc mặt, vội nói: “Tiểu Tháp, đủ rồi”. Nhưng Tiểu Tháp chỉ cười: “Chưa đã ghiền Tiểu chủ ơi!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Tiểu Tháp lại hóa thành một tia sáng vàng lao xuống. Soạt! Toàn bộ Thanh Thương giới bị nó cất vào bên trong dễ như bỡn. Diệp Huyên: “...” Mọi người có mặt trong tháp đều ngây ra như phỗng. Sau đó có người nhanh chóng phát hiện tốc độ chảy của thời gian ở bên trong không giống với bên ngoài. Kích động! Vô số học sinh bên trong kích động vô cùng. Diệp Huyên thấy vậy thì nhíu mày, động tâm niệm khiến Tiểu Tháp biến mất trong một luồng sáng vàng, để tất cả trở lại bình thường. Các học sinh trong sân vẫn còn chìm trong chấn động. Diệp Huyên không biết phải nói gì. Tiểu Tháp la lên: “Sao Tiểu chủ lại cản ta? Để ta ra oai thêm chút đi chứ!" Diệp Huyên: “...” Giọng Mặc Vân Khởi bỗng vang lên: “Tất cả tự học!" Tự học. Các học sinh nghe vậy nhưng vẫn đứng vây quanh Diệp Huyên, không ai chịu đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy lời này của Tiểu Tháp khiến Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi mà cũng muốn ra vẻ?" Tiểu Tháp: “Muốn chứ! Tiểu Hồn được ra vẻ rồi, bây giờ đến lượt ta!" Diệp Huyên cười: “Ngươi định làm thế nào?" Tiểu Tháp suy nghĩ một hồi, nói: “Xem đây!" Rồi lao ra khỏi người Diệp Huyên. Ầm! Một chùm sáng vàng xông thẳng lên trời. Uỳnh! Theo sau là một cái tháp khổng lồ cao tận mấy trăm nghìn trượng xuất hiện bên trên thư viện Quan Huyên, che khuất cả bầu trời. Các học sinh ngẩn ra như trời trồng khi nhìn thấy nó. Có người thở dài: “Tháp lớn dễ sợ, chắc đựng được nhiều đồ lắm”. Diệp Huyên: “...” Tiểu Tháp ở chân trời run lên, tỏa ra từng luồng uy áp khủng khiếp ồ ạt lao xuống. Ruỳnh! Toàn bộ Thanh Thương giới sôi trào trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều biến sắc. Cái tháp này có thể hủy diệt cả Thanh Thương giới! Diệp Huyên cũng thay đổi sắc mặt, vội nói: “Tiểu Tháp, đủ rồi”. Nhưng Tiểu Tháp chỉ cười: “Chưa đã ghiền Tiểu chủ ơi!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Tiểu Tháp lại hóa thành một tia sáng vàng lao xuống. Soạt! Toàn bộ Thanh Thương giới bị nó cất vào bên trong dễ như bỡn. Diệp Huyên: “...” Mọi người có mặt trong tháp đều ngây ra như phỗng. Sau đó có người nhanh chóng phát hiện tốc độ chảy của thời gian ở bên trong không giống với bên ngoài. Kích động! Vô số học sinh bên trong kích động vô cùng. Diệp Huyên thấy vậy thì nhíu mày, động tâm niệm khiến Tiểu Tháp biến mất trong một luồng sáng vàng, để tất cả trở lại bình thường. Các học sinh trong sân vẫn còn chìm trong chấn động. Diệp Huyên không biết phải nói gì. Tiểu Tháp la lên: “Sao Tiểu chủ lại cản ta? Để ta ra oai thêm chút đi chứ!" Diệp Huyên: “...” Giọng Mặc Vân Khởi bỗng vang lên: “Tất cả tự học!" Tự học. Các học sinh nghe vậy nhưng vẫn đứng vây quanh Diệp Huyên, không ai chịu đi.