Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9828
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tia sáng màu đen đón đầu lấy nhát kiếm đáng sợ của Diệp Huyên! Ầm! Kiếm quang đột nhiên vỡ vụn, những bóng dáng kia biến mất, cùng lúc đó, lão già kia lùi nhanh lại cả mấy vạn trượng. Lúc lão ta vừa dừng lại thì một bóng dáng đã xuất hiện ngay sau lưng lão, đó chính là Diệp Huyên, chẳng biết hắn đã cắm thẳng mũi kiếm vào giữa trán lão già kia từ lúc nào. Mũi kiếm đó chính là kiếm Thanh Huyên! Cứ thế giết chết lão già chỉ trong một chiêu. Nhìn thấy vậy, trong lòng Chương Sứ ở một bên kinh ngạc vạn phần, ông ta bỗng nhận ra thực lực của Diệp Huyên lại mạnh hơn trước. Vượt ngoài lẽ thường! Sắc mặt Tô Minh cũng vô cùng nặng nề, thực lực của Diệp Huyên quả thật quá đáng sợ, lão già kia đã đạt đến Thần Cảnh, vậy mà Diệp Huyên bảo giết là giết ngay được, dễ dàng chẳng khác nào giết một con gà! Quá đáng sợ! Giờ phút này, ông ta càng kiên định với suy nghĩ của bản thân, đó là vị thiếu chủ trước mặt do chính tay kiếm chủ đích thân bồi dưỡng. Nghĩ tới đây, nỗi hoang mang khi trước của ông ta đã giảm đi nhiều. Ở nơi xa, lão già sau lưng Diệp Huyên trợn trừng mắt, ánh nhìn ngập tràn vẻ khó mà tin nổi, lão ta không ngờ bản thân lại bị giết trong chớp mắt như thế. Nhận ra linh hồn của mình đang nhanh chóng tan biến, lão ta vội vàng lên tiếng: “Thiếu chủ, người không thể làm vậy được, người…” Lúc này, kiếm Thanh Huyên bỗng rung bần bật, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta. Đến cả thần hồn cũng tan biến! Chương Sứ đứng một bên lắc đầu thở dài. Trí thông minh của lão già này đúng là đáng lo ngại! Lúc này nếu như nhanh nhạy quỳ xuống xin tha thì chưa biết chừng còn có thể giữ lại mạng. Ông ta hiểu tính cách của Diệp Huyên, vị thiếu chủ này chỉ ưa những lời mềm mỏng, miễn là ngươi có thái độ đúng mực, đừng cố ý chọc giận hắn thì hắn cũng đối xử nhẹ nhàng với ngươi. Diệp Huyên đối xử vô cùng hào phóng với người của mình. Ở nơi xa, Diệp Huyên ngửa lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay trở về trong tay hắn. Sau đó, hắn nhìn xuống Trấn Hình Ti bên dưới, vào lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, trong tay lăm lăm một cây trường thương. Cùng lúc đó, xung quanh xuất hiện vô số khí tức cường đại, tất thảy đều muốn khóa chặt Diệp Huyên tại chỗ. Nhìn thấy vậy, Chương Sứ ở đằng xa liền khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy lo ngại thay đám người kia. Sao bọn họ lại có thể ngu ngốc tới mức độ này cơ chứ? Vậy mà vẫn không nhìn rõ tình hình hiện tại!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tia sáng màu đen đón đầu lấy nhát kiếm đáng sợ của Diệp Huyên! Ầm! Kiếm quang đột nhiên vỡ vụn, những bóng dáng kia biến mất, cùng lúc đó, lão già kia lùi nhanh lại cả mấy vạn trượng. Lúc lão ta vừa dừng lại thì một bóng dáng đã xuất hiện ngay sau lưng lão, đó chính là Diệp Huyên, chẳng biết hắn đã cắm thẳng mũi kiếm vào giữa trán lão già kia từ lúc nào. Mũi kiếm đó chính là kiếm Thanh Huyên! Cứ thế giết chết lão già chỉ trong một chiêu. Nhìn thấy vậy, trong lòng Chương Sứ ở một bên kinh ngạc vạn phần, ông ta bỗng nhận ra thực lực của Diệp Huyên lại mạnh hơn trước. Vượt ngoài lẽ thường! Sắc mặt Tô Minh cũng vô cùng nặng nề, thực lực của Diệp Huyên quả thật quá đáng sợ, lão già kia đã đạt đến Thần Cảnh, vậy mà Diệp Huyên bảo giết là giết ngay được, dễ dàng chẳng khác nào giết một con gà! Quá đáng sợ! Giờ phút này, ông ta càng kiên định với suy nghĩ của bản thân, đó là vị thiếu chủ trước mặt do chính tay kiếm chủ đích thân bồi dưỡng. Nghĩ tới đây, nỗi hoang mang khi trước của ông ta đã giảm đi nhiều. Ở nơi xa, lão già sau lưng Diệp Huyên trợn trừng mắt, ánh nhìn ngập tràn vẻ khó mà tin nổi, lão ta không ngờ bản thân lại bị giết trong chớp mắt như thế. Nhận ra linh hồn của mình đang nhanh chóng tan biến, lão ta vội vàng lên tiếng: “Thiếu chủ, người không thể làm vậy được, người…” Lúc này, kiếm Thanh Huyên bỗng rung bần bật, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta. Đến cả thần hồn cũng tan biến! Chương Sứ đứng một bên lắc đầu thở dài. Trí thông minh của lão già này đúng là đáng lo ngại! Lúc này nếu như nhanh nhạy quỳ xuống xin tha thì chưa biết chừng còn có thể giữ lại mạng. Ông ta hiểu tính cách của Diệp Huyên, vị thiếu chủ này chỉ ưa những lời mềm mỏng, miễn là ngươi có thái độ đúng mực, đừng cố ý chọc giận hắn thì hắn cũng đối xử nhẹ nhàng với ngươi. Diệp Huyên đối xử vô cùng hào phóng với người của mình. Ở nơi xa, Diệp Huyên ngửa lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay trở về trong tay hắn. Sau đó, hắn nhìn xuống Trấn Hình Ti bên dưới, vào lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, trong tay lăm lăm một cây trường thương. Cùng lúc đó, xung quanh xuất hiện vô số khí tức cường đại, tất thảy đều muốn khóa chặt Diệp Huyên tại chỗ. Nhìn thấy vậy, Chương Sứ ở đằng xa liền khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy lo ngại thay đám người kia. Sao bọn họ lại có thể ngu ngốc tới mức độ này cơ chứ? Vậy mà vẫn không nhìn rõ tình hình hiện tại!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tia sáng màu đen đón đầu lấy nhát kiếm đáng sợ của Diệp Huyên! Ầm! Kiếm quang đột nhiên vỡ vụn, những bóng dáng kia biến mất, cùng lúc đó, lão già kia lùi nhanh lại cả mấy vạn trượng. Lúc lão ta vừa dừng lại thì một bóng dáng đã xuất hiện ngay sau lưng lão, đó chính là Diệp Huyên, chẳng biết hắn đã cắm thẳng mũi kiếm vào giữa trán lão già kia từ lúc nào. Mũi kiếm đó chính là kiếm Thanh Huyên! Cứ thế giết chết lão già chỉ trong một chiêu. Nhìn thấy vậy, trong lòng Chương Sứ ở một bên kinh ngạc vạn phần, ông ta bỗng nhận ra thực lực của Diệp Huyên lại mạnh hơn trước. Vượt ngoài lẽ thường! Sắc mặt Tô Minh cũng vô cùng nặng nề, thực lực của Diệp Huyên quả thật quá đáng sợ, lão già kia đã đạt đến Thần Cảnh, vậy mà Diệp Huyên bảo giết là giết ngay được, dễ dàng chẳng khác nào giết một con gà! Quá đáng sợ! Giờ phút này, ông ta càng kiên định với suy nghĩ của bản thân, đó là vị thiếu chủ trước mặt do chính tay kiếm chủ đích thân bồi dưỡng. Nghĩ tới đây, nỗi hoang mang khi trước của ông ta đã giảm đi nhiều. Ở nơi xa, lão già sau lưng Diệp Huyên trợn trừng mắt, ánh nhìn ngập tràn vẻ khó mà tin nổi, lão ta không ngờ bản thân lại bị giết trong chớp mắt như thế. Nhận ra linh hồn của mình đang nhanh chóng tan biến, lão ta vội vàng lên tiếng: “Thiếu chủ, người không thể làm vậy được, người…” Lúc này, kiếm Thanh Huyên bỗng rung bần bật, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta. Đến cả thần hồn cũng tan biến! Chương Sứ đứng một bên lắc đầu thở dài. Trí thông minh của lão già này đúng là đáng lo ngại! Lúc này nếu như nhanh nhạy quỳ xuống xin tha thì chưa biết chừng còn có thể giữ lại mạng. Ông ta hiểu tính cách của Diệp Huyên, vị thiếu chủ này chỉ ưa những lời mềm mỏng, miễn là ngươi có thái độ đúng mực, đừng cố ý chọc giận hắn thì hắn cũng đối xử nhẹ nhàng với ngươi. Diệp Huyên đối xử vô cùng hào phóng với người của mình. Ở nơi xa, Diệp Huyên ngửa lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay trở về trong tay hắn. Sau đó, hắn nhìn xuống Trấn Hình Ti bên dưới, vào lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, trong tay lăm lăm một cây trường thương. Cùng lúc đó, xung quanh xuất hiện vô số khí tức cường đại, tất thảy đều muốn khóa chặt Diệp Huyên tại chỗ. Nhìn thấy vậy, Chương Sứ ở đằng xa liền khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy lo ngại thay đám người kia. Sao bọn họ lại có thể ngu ngốc tới mức độ này cơ chứ? Vậy mà vẫn không nhìn rõ tình hình hiện tại!