Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9972

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Có là cường giả Vạn Kiếp Cảnh cũng không chịu nổi.  Một hồi lâu sau, bốn bề mới trở lại bình thương. Khi những đám mây nấm tan đi, mọi người mới thấy Tần Quan và Võ Quân đang đứng cách nhau nghìn trượng. Khóe môi Võ Quân có một vệt đỏ thắm, cánh tay phải đã biến mất.  Nàng ta bị thương rồi!  Nhưng Tần Quan thì lại chẳng hề sứt mẻ.  Các cường giả Thái Linh tộc thấy vậy thì sa sầm mặt.  Làm sao mà Tần Quan chẳng hề hấn gì?  Lúc này, Tần Quan giơ ngón cái với Võ Quân: “Dữ! Nhiêu đó Tinh Đạn mà cũng không giết được cô ngay!"  Võ Quân: “Còn nữa không?"  Nàng ta chậm rãi siết tay lại, ngưng tụ một luồng sức mạnh khổng lồ.  Nào ngờ Tần Quan lại móc ra mười quả Tinh Đạn nữa.  Võ Quân cứng cả người, sắc mặt đám cường giả Thái Linh tộc thì càng xấu xí.  Vẫn còn!  Nàng ta vẫn còn thứ thần vật này!  Chẳng lẽ đi buôn sỉ?  Tần Quan chớp mắt hỏi Võ Quân: “Tiếp không?"  Võ Quân nhắm mắt lại: “Tế sư, chuyện đã đến giờ, các ngươi vẫn còn muốn giữ sức sao?"  Giữ sức?  Lời này khiến Diệp Huyên nhíu mày.  Những người này còn giữ lại đại chiêu ư?  Bên kia, Tế sư không nói gì.  Diệp Huyên chợt cười lên: “Võ Quân, Thái Linh tộc của ngươi tiêu rồi!"  Võ Quân nhìn hắn: “Nhưng không phải do ngươi. Nếu không có những người này, ngươi lại là cái thá gì...”  Thanh Khâu xen vào: “Thế sao ngươi không gọi người tới đi? Không gọi được người thì ngươi là cái thá gì?"  Võ Quân quay sang, thấy Thanh Khâu cười nhạt: “Chẳng lẽ ngươi không ỷ lớn ức hiếp đại ca ta? Đã vậy còn khinh huynh ấy gọi chi viện. Ta cho rằng đại ca đã mặt dày rồi, không ngờ ngươi còn dày hơn!"  Diệp Huyên nghe vậy thì đen mặt: “Nha đầu! Nói gì đấy?!"  Thanh Khâu chớp mắt tròn xoe, cười rúc rích: “Nhưng ta thích đại ca mặt dày vậy cơ”.  Diệp Huyên: “...”  Tần Quan cũng chêm vào: “Thanh Khâu cô nương có lý. Võ Quân cô nương, chuyện này là do cô sai từ đầu. Kháo Sơn Vương bên kia ban đầu muốn đã nói muốn đánh một chọi một, một chọi một! Nhưng cô đã làm gì? Không chỉ không một chọi một mà còn gọi người đến hội đồng hắn. Cô làm vậy, hắn gọi chi viện tới chẳng phải là chuyện dễ hiểu hay sao?"  Nàng ta lắc đầu: “Ta cũng không biết cô nghĩ thế nào mà dám đánh với Kháo Sơn Vương... Sao cô dám hay vậy? Ta còn không dám nữa là!"  Võ Quân bỗng nói với Diệp Huyên: “Ngươi muốn đấu một một đúng không? Ta đấu với ngươi”.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi tưởng ta ngu à? Mắc gì bây giờ ta phải đấu với ngươi?" 

Có là cường giả Vạn Kiếp Cảnh cũng không chịu nổi.  

Một hồi lâu sau, bốn bề mới trở lại bình thương. Khi những đám mây nấm tan đi, mọi người mới thấy Tần Quan và Võ Quân đang đứng cách nhau nghìn trượng. Khóe môi Võ Quân có một vệt đỏ thắm, cánh tay phải đã biến mất.  

Nàng ta bị thương rồi!  

Nhưng Tần Quan thì lại chẳng hề sứt mẻ.  

Các cường giả Thái Linh tộc thấy vậy thì sa sầm mặt.  

Làm sao mà Tần Quan chẳng hề hấn gì?  

Lúc này, Tần Quan giơ ngón cái với Võ Quân: “Dữ! Nhiêu đó Tinh Đạn mà cũng không giết được cô ngay!"  

Võ Quân: “Còn nữa không?"  

Nàng ta chậm rãi siết tay lại, ngưng tụ một luồng sức mạnh khổng lồ.  

Nào ngờ Tần Quan lại móc ra mười quả Tinh Đạn nữa.  

Võ Quân cứng cả người, sắc mặt đám cường giả Thái Linh tộc thì càng xấu xí.  

Vẫn còn!  

Nàng ta vẫn còn thứ thần vật này!  

Chẳng lẽ đi buôn sỉ?  

Tần Quan chớp mắt hỏi Võ Quân: “Tiếp không?"  

Võ Quân nhắm mắt lại: “Tế sư, chuyện đã đến giờ, các ngươi vẫn còn muốn giữ sức sao?"  

Giữ sức?  

Lời này khiến Diệp Huyên nhíu mày.  

Những người này còn giữ lại đại chiêu ư?  

Bên kia, Tế sư không nói gì.  

Diệp Huyên chợt cười lên: “Võ Quân, Thái Linh tộc của ngươi tiêu rồi!"  

Võ Quân nhìn hắn: “Nhưng không phải do ngươi. Nếu không có những người này, ngươi lại là cái thá gì...”  

Thanh Khâu xen vào: “Thế sao ngươi không gọi người tới đi? Không gọi được người thì ngươi là cái thá gì?"  

Võ Quân quay sang, thấy Thanh Khâu cười nhạt: “Chẳng lẽ ngươi không ỷ lớn ức hiếp đại ca ta? Đã vậy còn khinh huynh ấy gọi chi viện. Ta cho rằng đại ca đã mặt dày rồi, không ngờ ngươi còn dày hơn!"  

Diệp Huyên nghe vậy thì đen mặt: “Nha đầu! Nói gì đấy?!"  

Thanh Khâu chớp mắt tròn xoe, cười rúc rích: “Nhưng ta thích đại ca mặt dày vậy cơ”.  

Diệp Huyên: “...”  

Tần Quan cũng chêm vào: “Thanh Khâu cô nương có lý. Võ Quân cô nương, chuyện này là do cô sai từ đầu. Kháo Sơn Vương bên kia ban đầu muốn đã nói muốn đánh một chọi một, một chọi một! Nhưng cô đã làm gì? Không chỉ không một chọi một mà còn gọi người đến hội đồng hắn. Cô làm vậy, hắn gọi chi viện tới chẳng phải là chuyện dễ hiểu hay sao?"  

Nàng ta lắc đầu: “Ta cũng không biết cô nghĩ thế nào mà dám đánh với Kháo Sơn Vương... Sao cô dám hay vậy? Ta còn không dám nữa là!"  

Võ Quân bỗng nói với Diệp Huyên: “Ngươi muốn đấu một một đúng không? Ta đấu với ngươi”.  

Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi tưởng ta ngu à? Mắc gì bây giờ ta phải đấu với ngươi?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Có là cường giả Vạn Kiếp Cảnh cũng không chịu nổi.  Một hồi lâu sau, bốn bề mới trở lại bình thương. Khi những đám mây nấm tan đi, mọi người mới thấy Tần Quan và Võ Quân đang đứng cách nhau nghìn trượng. Khóe môi Võ Quân có một vệt đỏ thắm, cánh tay phải đã biến mất.  Nàng ta bị thương rồi!  Nhưng Tần Quan thì lại chẳng hề sứt mẻ.  Các cường giả Thái Linh tộc thấy vậy thì sa sầm mặt.  Làm sao mà Tần Quan chẳng hề hấn gì?  Lúc này, Tần Quan giơ ngón cái với Võ Quân: “Dữ! Nhiêu đó Tinh Đạn mà cũng không giết được cô ngay!"  Võ Quân: “Còn nữa không?"  Nàng ta chậm rãi siết tay lại, ngưng tụ một luồng sức mạnh khổng lồ.  Nào ngờ Tần Quan lại móc ra mười quả Tinh Đạn nữa.  Võ Quân cứng cả người, sắc mặt đám cường giả Thái Linh tộc thì càng xấu xí.  Vẫn còn!  Nàng ta vẫn còn thứ thần vật này!  Chẳng lẽ đi buôn sỉ?  Tần Quan chớp mắt hỏi Võ Quân: “Tiếp không?"  Võ Quân nhắm mắt lại: “Tế sư, chuyện đã đến giờ, các ngươi vẫn còn muốn giữ sức sao?"  Giữ sức?  Lời này khiến Diệp Huyên nhíu mày.  Những người này còn giữ lại đại chiêu ư?  Bên kia, Tế sư không nói gì.  Diệp Huyên chợt cười lên: “Võ Quân, Thái Linh tộc của ngươi tiêu rồi!"  Võ Quân nhìn hắn: “Nhưng không phải do ngươi. Nếu không có những người này, ngươi lại là cái thá gì...”  Thanh Khâu xen vào: “Thế sao ngươi không gọi người tới đi? Không gọi được người thì ngươi là cái thá gì?"  Võ Quân quay sang, thấy Thanh Khâu cười nhạt: “Chẳng lẽ ngươi không ỷ lớn ức hiếp đại ca ta? Đã vậy còn khinh huynh ấy gọi chi viện. Ta cho rằng đại ca đã mặt dày rồi, không ngờ ngươi còn dày hơn!"  Diệp Huyên nghe vậy thì đen mặt: “Nha đầu! Nói gì đấy?!"  Thanh Khâu chớp mắt tròn xoe, cười rúc rích: “Nhưng ta thích đại ca mặt dày vậy cơ”.  Diệp Huyên: “...”  Tần Quan cũng chêm vào: “Thanh Khâu cô nương có lý. Võ Quân cô nương, chuyện này là do cô sai từ đầu. Kháo Sơn Vương bên kia ban đầu muốn đã nói muốn đánh một chọi một, một chọi một! Nhưng cô đã làm gì? Không chỉ không một chọi một mà còn gọi người đến hội đồng hắn. Cô làm vậy, hắn gọi chi viện tới chẳng phải là chuyện dễ hiểu hay sao?"  Nàng ta lắc đầu: “Ta cũng không biết cô nghĩ thế nào mà dám đánh với Kháo Sơn Vương... Sao cô dám hay vậy? Ta còn không dám nữa là!"  Võ Quân bỗng nói với Diệp Huyên: “Ngươi muốn đấu một một đúng không? Ta đấu với ngươi”.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi tưởng ta ngu à? Mắc gì bây giờ ta phải đấu với ngươi?" 

Chương 9972