Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9973
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn chỉ vào ba cô gái bên kia: “Muốn đấu thì đây, ba người này, chọn một đi”. Mọi người: “...” Võ Quân bắn ánh mắt như kiếm về phía hắn. Diệp Huyên cười nhăn nhở: “Cầu bị giết”.Cầu bị giết! Đây là những lời nàng ta nói với hắn trước kia. Bây giờ hắn trả lại. Võ Quân đột nhiên biến mất, vô số cái bóng mờ thoắt cái lao đến trước Diệp Huyên, tốc độ nhanh đến mức đã sắp vượt qua giới hạn phản ứng và ý thức của con người. Nhưng một khắc sau đó, kiếm quang chém tới. Ầm! Bóng mờ vỡ vụn, Võ Quân trở về vị trí cũ. Sau khi dừng lại, nàng ta nhìn về phía người vừa xuất kiếm - không ai khác ngoài Thanh Khâu. Thanh Khâu nhìn lại: “Bà tưởng thế là hết ư?" Đoạn nói với Diệp Huyên: “Đại ca, Thái Linh tộc còn chưa chết hết! Chúng ta lập tức giết sạch tộc nhân trước mặt bà Tộc trưởng này, cho nàng ta còn lại một mình chơi!" Diệp Huyên gật đầu: “Được!" Hắn nhìn những cường giả Thái Linh tộc còn sót lại, sau đó lao tới. Xoẹt! Một tia kiếm quang vung ra. Võ Quân nheo mắt, nắm chặt tay trái, nào ngờ lại bị một luồng kiếm thế bao trùm. Chính là Thanh Khâu! Cô bé nói: “Không giết ngươi là để ngươi tận mắt thấy Thái Linh tộc bị tàn sát!" Sắc mặt Võ Quân vặn lại vì dữ tợn: “Ngươi là cái thá gì?!" Nàng ta chập ngón tay lại, ấn vào giữa trán mình. Uỳnh! Thân hình nàng ta run lên kịch liệt, khí tức cũng không ngừng tăng vọt. Nhóm Tế sư thấy vậy thì cả kinh. Võ Quân đã dùng bí pháp thần thông gì sao? Chỉ thấy nàng ta bước tới một bước. Ầm! Một pháp tướng mờ ảo xuất hiện, chính là chân thân của nàng ta. Nó có màu vàng rực, khí thế trang nghiêm túc mục, khi vừa xuất hiện lập tức khiến tinh vực trong mấy triệu dặm chấn động kịch liệt. Đám Tế sư thấy vậy thì biến sắc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn chỉ vào ba cô gái bên kia: “Muốn đấu thì đây, ba người này, chọn một đi”.
Mọi người: “...”
Võ Quân bắn ánh mắt như kiếm về phía hắn.
Diệp Huyên cười nhăn nhở: “Cầu bị giết”.
Cầu bị giết!
Đây là những lời nàng ta nói với hắn trước kia.
Bây giờ hắn trả lại.
Võ Quân đột nhiên biến mất, vô số cái bóng mờ thoắt cái lao đến trước Diệp Huyên, tốc độ nhanh đến mức đã sắp vượt qua giới hạn phản ứng và ý thức của con người.
Nhưng một khắc sau đó, kiếm quang chém tới.
Ầm!
Bóng mờ vỡ vụn, Võ Quân trở về vị trí cũ.
Sau khi dừng lại, nàng ta nhìn về phía người vừa xuất kiếm - không ai khác ngoài Thanh Khâu.
Thanh Khâu nhìn lại: “Bà tưởng thế là hết ư?"
Đoạn nói với Diệp Huyên: “Đại ca, Thái Linh tộc còn chưa chết hết! Chúng ta lập tức giết sạch tộc nhân trước mặt bà Tộc trưởng này, cho nàng ta còn lại một mình chơi!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được!"
Hắn nhìn những cường giả Thái Linh tộc còn sót lại, sau đó lao tới.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang vung ra.
Võ Quân nheo mắt, nắm chặt tay trái, nào ngờ lại bị một luồng kiếm thế bao trùm.
Chính là Thanh Khâu!
Cô bé nói: “Không giết ngươi là để ngươi tận mắt thấy Thái Linh tộc bị tàn sát!"
Sắc mặt Võ Quân vặn lại vì dữ tợn: “Ngươi là cái thá gì?!"
Nàng ta chập ngón tay lại, ấn vào giữa trán mình.
Uỳnh!
Thân hình nàng ta run lên kịch liệt, khí tức cũng không ngừng tăng vọt.
Nhóm Tế sư thấy vậy thì cả kinh.
Võ Quân đã dùng bí pháp thần thông gì sao?
Chỉ thấy nàng ta bước tới một bước.
Ầm!
Một pháp tướng mờ ảo xuất hiện, chính là chân thân của nàng ta. Nó có màu vàng rực, khí thế trang nghiêm túc mục, khi vừa xuất hiện lập tức khiến tinh vực trong mấy triệu dặm chấn động kịch liệt.
Đám Tế sư thấy vậy thì biến sắc.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn chỉ vào ba cô gái bên kia: “Muốn đấu thì đây, ba người này, chọn một đi”. Mọi người: “...” Võ Quân bắn ánh mắt như kiếm về phía hắn. Diệp Huyên cười nhăn nhở: “Cầu bị giết”.Cầu bị giết! Đây là những lời nàng ta nói với hắn trước kia. Bây giờ hắn trả lại. Võ Quân đột nhiên biến mất, vô số cái bóng mờ thoắt cái lao đến trước Diệp Huyên, tốc độ nhanh đến mức đã sắp vượt qua giới hạn phản ứng và ý thức của con người. Nhưng một khắc sau đó, kiếm quang chém tới. Ầm! Bóng mờ vỡ vụn, Võ Quân trở về vị trí cũ. Sau khi dừng lại, nàng ta nhìn về phía người vừa xuất kiếm - không ai khác ngoài Thanh Khâu. Thanh Khâu nhìn lại: “Bà tưởng thế là hết ư?" Đoạn nói với Diệp Huyên: “Đại ca, Thái Linh tộc còn chưa chết hết! Chúng ta lập tức giết sạch tộc nhân trước mặt bà Tộc trưởng này, cho nàng ta còn lại một mình chơi!" Diệp Huyên gật đầu: “Được!" Hắn nhìn những cường giả Thái Linh tộc còn sót lại, sau đó lao tới. Xoẹt! Một tia kiếm quang vung ra. Võ Quân nheo mắt, nắm chặt tay trái, nào ngờ lại bị một luồng kiếm thế bao trùm. Chính là Thanh Khâu! Cô bé nói: “Không giết ngươi là để ngươi tận mắt thấy Thái Linh tộc bị tàn sát!" Sắc mặt Võ Quân vặn lại vì dữ tợn: “Ngươi là cái thá gì?!" Nàng ta chập ngón tay lại, ấn vào giữa trán mình. Uỳnh! Thân hình nàng ta run lên kịch liệt, khí tức cũng không ngừng tăng vọt. Nhóm Tế sư thấy vậy thì cả kinh. Võ Quân đã dùng bí pháp thần thông gì sao? Chỉ thấy nàng ta bước tới một bước. Ầm! Một pháp tướng mờ ảo xuất hiện, chính là chân thân của nàng ta. Nó có màu vàng rực, khí thế trang nghiêm túc mục, khi vừa xuất hiện lập tức khiến tinh vực trong mấy triệu dặm chấn động kịch liệt. Đám Tế sư thấy vậy thì biến sắc.