Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10047
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên hỏi: “Nàng ta ở đâu?" Ám U xoay người, để một ông lão đi đến từ xa - chính là lão Pháp! Ông ta khép ngón tay lại, tạo ra một truyền tống trận màu xanh trước mắt Diệp Huyên. Ông ta hành lễ: “Xin Diệp công tử hãy cứu tiểu thư!" Ám Quân cũng hành lễ theo. Diệp Huyên nói: “Chừng nào ta còn sống, nàng sẽ không chết”. Sau đó vọt vào truyền tống trận. Uỳnh! Hắn hóa thành một tia sáng, thoắt cái biến mất. Không biết qua lâu sau, Diệp Huyên mở mắt, thấy mình đang đứng trong một thế giới đen kịt. Sắc mặt hắn sa sầm. Thế giới này đã vỡ! Xem ra trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt! Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng thấy An Lan Tịnh đang chiến đấu cùng Thần Tế Sư. Thần Tế Sư nay đã khác trước, sắc mặt trầm trọng vô cùng, pháp trượng trong tay thì nứt nẻ. Thấy hắn xuất hiện, bà ta nhíu mày. An Lan Tịnh chợt nói: “Đi giúp Tần cô nương đi!" Vươn tay chỉ về bên phải.Diệp Huyên gật đầu, thân hình run lên, hóa thành kiếm quang biến mất. Thần Tế Sư nói: “Các ngươi sẽ không cứu được nàng ta”. An Lan Tịnh nhíu mày: “Lắm lời!" Sau đó biến mất tại chỗ, đâm thương về trước. Uỳnh! Thương như rồng cuốn, chấn động thiên địa. Sắc mặt Thần Tế Sư đanh lại. Người này không dễ ức hiếp như Diệp Huyên... ... Diệp Huyên ngự kiếm bay đến một vùng tinh không khác, vừa đi vào đã nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bốn phía, đồng thời là từng đợt khí đáng sợ ập đến. Đồng tử hắn rụt lại, bước tới trước, cầm kiếm chém ra. Xoẹt!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên hỏi: “Nàng ta ở đâu?" Ám U xoay người, để một ông lão đi đến từ xa - chính là lão Pháp! Ông ta khép ngón tay lại, tạo ra một truyền tống trận màu xanh trước mắt Diệp Huyên. Ông ta hành lễ: “Xin Diệp công tử hãy cứu tiểu thư!" Ám Quân cũng hành lễ theo. Diệp Huyên nói: “Chừng nào ta còn sống, nàng sẽ không chết”. Sau đó vọt vào truyền tống trận. Uỳnh! Hắn hóa thành một tia sáng, thoắt cái biến mất. Không biết qua lâu sau, Diệp Huyên mở mắt, thấy mình đang đứng trong một thế giới đen kịt. Sắc mặt hắn sa sầm. Thế giới này đã vỡ! Xem ra trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt! Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng thấy An Lan Tịnh đang chiến đấu cùng Thần Tế Sư. Thần Tế Sư nay đã khác trước, sắc mặt trầm trọng vô cùng, pháp trượng trong tay thì nứt nẻ. Thấy hắn xuất hiện, bà ta nhíu mày. An Lan Tịnh chợt nói: “Đi giúp Tần cô nương đi!" Vươn tay chỉ về bên phải.Diệp Huyên gật đầu, thân hình run lên, hóa thành kiếm quang biến mất. Thần Tế Sư nói: “Các ngươi sẽ không cứu được nàng ta”. An Lan Tịnh nhíu mày: “Lắm lời!" Sau đó biến mất tại chỗ, đâm thương về trước. Uỳnh! Thương như rồng cuốn, chấn động thiên địa. Sắc mặt Thần Tế Sư đanh lại. Người này không dễ ức hiếp như Diệp Huyên... ... Diệp Huyên ngự kiếm bay đến một vùng tinh không khác, vừa đi vào đã nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bốn phía, đồng thời là từng đợt khí đáng sợ ập đến. Đồng tử hắn rụt lại, bước tới trước, cầm kiếm chém ra. Xoẹt!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyên hỏi: “Nàng ta ở đâu?" Ám U xoay người, để một ông lão đi đến từ xa - chính là lão Pháp! Ông ta khép ngón tay lại, tạo ra một truyền tống trận màu xanh trước mắt Diệp Huyên. Ông ta hành lễ: “Xin Diệp công tử hãy cứu tiểu thư!" Ám Quân cũng hành lễ theo. Diệp Huyên nói: “Chừng nào ta còn sống, nàng sẽ không chết”. Sau đó vọt vào truyền tống trận. Uỳnh! Hắn hóa thành một tia sáng, thoắt cái biến mất. Không biết qua lâu sau, Diệp Huyên mở mắt, thấy mình đang đứng trong một thế giới đen kịt. Sắc mặt hắn sa sầm. Thế giới này đã vỡ! Xem ra trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt! Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng thấy An Lan Tịnh đang chiến đấu cùng Thần Tế Sư. Thần Tế Sư nay đã khác trước, sắc mặt trầm trọng vô cùng, pháp trượng trong tay thì nứt nẻ. Thấy hắn xuất hiện, bà ta nhíu mày. An Lan Tịnh chợt nói: “Đi giúp Tần cô nương đi!" Vươn tay chỉ về bên phải.Diệp Huyên gật đầu, thân hình run lên, hóa thành kiếm quang biến mất. Thần Tế Sư nói: “Các ngươi sẽ không cứu được nàng ta”. An Lan Tịnh nhíu mày: “Lắm lời!" Sau đó biến mất tại chỗ, đâm thương về trước. Uỳnh! Thương như rồng cuốn, chấn động thiên địa. Sắc mặt Thần Tế Sư đanh lại. Người này không dễ ức hiếp như Diệp Huyên... ... Diệp Huyên ngự kiếm bay đến một vùng tinh không khác, vừa đi vào đã nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bốn phía, đồng thời là từng đợt khí đáng sợ ập đến. Đồng tử hắn rụt lại, bước tới trước, cầm kiếm chém ra. Xoẹt!