Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10048
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhát chém này khiến luồng khí trước mặt hắn bị vỡ ra, nhưng một khắc sau lại có một luồng khí khác càng hung tợn hơn nhào đến. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt, hắn xoay tay, lại lao tới chém về trước một cái. Xoẹt! Hắn như mũi tên rời cung, xé nát từng đợt khí như chẻ tre. Không lâu sau, hắn đã rời khỏi tầng khí kia, đi đến một vùng tinh vực. Hắn thấy được Tần Quan đang bị ba người vây công, ngoại trừ Thiên Danh ra còn có một lão già và một cô gái. Diệp Huyên đã từng thấy cô gái kia, chính là Minh Tân của Đế quốc Thần Minh! Lão già thì hắn chưa từng gặp bao giờ. Lão ta mặc chiến giáp đen nhánh, tay phải cầm trường mâu màu đen, khắp người tản ra khí tức đáng sợ vô cùng. Tần Quan đứng giữa ba người họ, cầm trong tay một khẩu súng. Chính là khẩu súng có một trăm triệu phát đạn! Thấy vậy, Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Món Thần khí ấy khủng khiếp dễ sợ. Ba người kia cũng nhìn thấy hắn. Minh Tân nhíu mày. Tần Quan cũng quay lại, chỉ tay lên trời: “Bên trên còn nhiều cường giả bí ẩn!" Diệp Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy một vùng đen nhánh, cũng không cảm nhận được gì. Còn nhiều cường giả bí ẩn? Hắn không nghĩ ngợi nữa mà xuất hiện bên cạnh Tần Quan, nhìn khắp bốn phía, hỏi: “Cần giúp đỡ không?" Tần Quan gật đầu. Diệp Huyên: “Nói đi”. Tần Quan nghiêm giọng: “Gọi người đến đây!" Diệp Huyên cứng đờ. Tần Quan: “Ngươi chưa đánh lại những người này đâu Tiểu Huyên Tử, còn có thể gọi ai đến không?" Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Hình như hết rồi, nhưng mà...” Hắn nhìn ba người kia: “Ta có thể đánh một tên”. Tần Quan nhìn hắn: “Chắc chứ?" Diệp Huyên gật đầu: “Chắc!" Tần Quan cười: “Muốn đánh ai?" Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà chỉ vào Minh Tân. Nàng ta lạnh nhạt nói: “Vậy thì đến đây!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhát chém này khiến luồng khí trước mặt hắn bị vỡ ra, nhưng một khắc sau lại có một luồng khí khác càng hung tợn hơn nhào đến. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt, hắn xoay tay, lại lao tới chém về trước một cái. Xoẹt! Hắn như mũi tên rời cung, xé nát từng đợt khí như chẻ tre. Không lâu sau, hắn đã rời khỏi tầng khí kia, đi đến một vùng tinh vực. Hắn thấy được Tần Quan đang bị ba người vây công, ngoại trừ Thiên Danh ra còn có một lão già và một cô gái. Diệp Huyên đã từng thấy cô gái kia, chính là Minh Tân của Đế quốc Thần Minh! Lão già thì hắn chưa từng gặp bao giờ. Lão ta mặc chiến giáp đen nhánh, tay phải cầm trường mâu màu đen, khắp người tản ra khí tức đáng sợ vô cùng. Tần Quan đứng giữa ba người họ, cầm trong tay một khẩu súng. Chính là khẩu súng có một trăm triệu phát đạn! Thấy vậy, Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Món Thần khí ấy khủng khiếp dễ sợ. Ba người kia cũng nhìn thấy hắn. Minh Tân nhíu mày. Tần Quan cũng quay lại, chỉ tay lên trời: “Bên trên còn nhiều cường giả bí ẩn!" Diệp Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy một vùng đen nhánh, cũng không cảm nhận được gì. Còn nhiều cường giả bí ẩn? Hắn không nghĩ ngợi nữa mà xuất hiện bên cạnh Tần Quan, nhìn khắp bốn phía, hỏi: “Cần giúp đỡ không?" Tần Quan gật đầu. Diệp Huyên: “Nói đi”. Tần Quan nghiêm giọng: “Gọi người đến đây!" Diệp Huyên cứng đờ. Tần Quan: “Ngươi chưa đánh lại những người này đâu Tiểu Huyên Tử, còn có thể gọi ai đến không?" Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Hình như hết rồi, nhưng mà...” Hắn nhìn ba người kia: “Ta có thể đánh một tên”. Tần Quan nhìn hắn: “Chắc chứ?" Diệp Huyên gật đầu: “Chắc!" Tần Quan cười: “Muốn đánh ai?" Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà chỉ vào Minh Tân. Nàng ta lạnh nhạt nói: “Vậy thì đến đây!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhát chém này khiến luồng khí trước mặt hắn bị vỡ ra, nhưng một khắc sau lại có một luồng khí khác càng hung tợn hơn nhào đến. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt, hắn xoay tay, lại lao tới chém về trước một cái. Xoẹt! Hắn như mũi tên rời cung, xé nát từng đợt khí như chẻ tre. Không lâu sau, hắn đã rời khỏi tầng khí kia, đi đến một vùng tinh vực. Hắn thấy được Tần Quan đang bị ba người vây công, ngoại trừ Thiên Danh ra còn có một lão già và một cô gái. Diệp Huyên đã từng thấy cô gái kia, chính là Minh Tân của Đế quốc Thần Minh! Lão già thì hắn chưa từng gặp bao giờ. Lão ta mặc chiến giáp đen nhánh, tay phải cầm trường mâu màu đen, khắp người tản ra khí tức đáng sợ vô cùng. Tần Quan đứng giữa ba người họ, cầm trong tay một khẩu súng. Chính là khẩu súng có một trăm triệu phát đạn! Thấy vậy, Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Món Thần khí ấy khủng khiếp dễ sợ. Ba người kia cũng nhìn thấy hắn. Minh Tân nhíu mày. Tần Quan cũng quay lại, chỉ tay lên trời: “Bên trên còn nhiều cường giả bí ẩn!" Diệp Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy một vùng đen nhánh, cũng không cảm nhận được gì. Còn nhiều cường giả bí ẩn? Hắn không nghĩ ngợi nữa mà xuất hiện bên cạnh Tần Quan, nhìn khắp bốn phía, hỏi: “Cần giúp đỡ không?" Tần Quan gật đầu. Diệp Huyên: “Nói đi”. Tần Quan nghiêm giọng: “Gọi người đến đây!" Diệp Huyên cứng đờ. Tần Quan: “Ngươi chưa đánh lại những người này đâu Tiểu Huyên Tử, còn có thể gọi ai đến không?" Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Hình như hết rồi, nhưng mà...” Hắn nhìn ba người kia: “Ta có thể đánh một tên”. Tần Quan nhìn hắn: “Chắc chứ?" Diệp Huyên gật đầu: “Chắc!" Tần Quan cười: “Muốn đánh ai?" Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà chỉ vào Minh Tân. Nàng ta lạnh nhạt nói: “Vậy thì đến đây!”