Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10500

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luồng kiếm quang màu máu do Diệp Huyên hóa thành tựa như một dòng thác lập tức chẻ đôi cơn mưa ánh vàng. Cuối cùng, chém thẳng lên phù văn màu vàng trên trời.  Ầm!  Đất trời bỗng rung lắc kịch liệt, một sức mạnh khủng bố chợt khuếch tán, thoáng chốc quét ngang qua mấy trăm cái tinh vực!  Bấy giờ, phù văn màu vàng vốn sáng lấp lánh vậy mà lại trở nên tối đi!  Nam Đế thấy thế, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khó tin: "Không thể nào..."  Đúng lúc này, Diệp Huyên lại bổ xuống một kiếm!  Ầm!  Phù văn màu vàng kia run lên rồi tỏa ra một luồng sức mạnh kinh khủng. Song, nó thế mà lại bắt đầu nứt ra!  Nam Đế thấy cảnh đó thì thầm hoảng sợ, mở tay ra, phù văn màu vàng bay thẳng vào tay. Nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa quát: "Ngươi chán sống à!"  Nàng ta quát xong bèn nhắm mắt lại, giữa trán chợt xuất hiện một ký tự màu tím!  Đây là đạo văn thứ hai của nàng ta!  Những ai đạt tới Quá Khứ Đạo sẽ có một cái đạo văn, đạt tới Hiện Tại Đạo sẽ có hai đạo văn. Mà đạo văn giữa trán của nàng ta chính là cái thứ hai!  Hiển nhiên, lúc này Nam Đế đã thật sự tức giận, muốn giết chết Diệp Huyên!  Song giờ đây, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Không đánh!"  Hắn nói xong dứt khoát xoay người hóa thành một luồng kiếm quang màu máu biến mất ở đằng xa.  Nam Đế ngây người, sau đó đuổi theo. Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nàng ta đã trở nên hết sức khó coi!  Bởi vì Diệp Huyên thế mà lại trở về trước căn nhà tranh kia của Thần Mục!  Nam Đế nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, ánh mắt sắc như đao!  Bên dưới, trước gian nhà tranh, Diệp Huyên ngồi khoanh chân xuống đất, hít sâu một hơi rồi bắt đầu tu luyện!  Trận chiến ban nãy khiến hắn gặt hái được rất nhiều!  Nó cũng khiến hắn có một nhận thức rõ ràng về thực lực của mình!  Giữa hắn và Nam Đế vẫn còn một chút chênh lệch, nhưng cũng không phải rất lớn!  Mà sự chênh lệch không quá lớn ấy phần lớn là nhờ vào công lao của kiếm ý Nhân Gian!  Kiếm ý Nhân Gian!  Đến giờ phút này, Diệp Huyên mới cảm nhận được sự khủng bố của nó. Hơn nữa, kiếm ý Nhân Gian vẫn đang không ngừng lớn mạnh!  Có thể nói, nếu trong cùng một cảnh giới thì giờ hắn gần như đã là vô địch!  Nhưng thế vẫn chưa đủ!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luồng kiếm quang màu máu do Diệp Huyên hóa thành tựa như một dòng thác lập tức chẻ đôi cơn mưa ánh vàng. Cuối cùng, chém thẳng lên phù văn màu vàng trên trời.  Ầm!  Đất trời bỗng rung lắc kịch liệt, một sức mạnh khủng bố chợt khuếch tán, thoáng chốc quét ngang qua mấy trăm cái tinh vực!  Bấy giờ, phù văn màu vàng vốn sáng lấp lánh vậy mà lại trở nên tối đi!  Nam Đế thấy thế, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khó tin: "Không thể nào..."  Đúng lúc này, Diệp Huyên lại bổ xuống một kiếm!  Ầm!  Phù văn màu vàng kia run lên rồi tỏa ra một luồng sức mạnh kinh khủng. Song, nó thế mà lại bắt đầu nứt ra!  Nam Đế thấy cảnh đó thì thầm hoảng sợ, mở tay ra, phù văn màu vàng bay thẳng vào tay. Nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa quát: "Ngươi chán sống à!"  Nàng ta quát xong bèn nhắm mắt lại, giữa trán chợt xuất hiện một ký tự màu tím!  Đây là đạo văn thứ hai của nàng ta!  Những ai đạt tới Quá Khứ Đạo sẽ có một cái đạo văn, đạt tới Hiện Tại Đạo sẽ có hai đạo văn. Mà đạo văn giữa trán của nàng ta chính là cái thứ hai!  Hiển nhiên, lúc này Nam Đế đã thật sự tức giận, muốn giết chết Diệp Huyên!  Song giờ đây, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Không đánh!"  Hắn nói xong dứt khoát xoay người hóa thành một luồng kiếm quang màu máu biến mất ở đằng xa.  Nam Đế ngây người, sau đó đuổi theo. Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nàng ta đã trở nên hết sức khó coi!  Bởi vì Diệp Huyên thế mà lại trở về trước căn nhà tranh kia của Thần Mục!  Nam Đế nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, ánh mắt sắc như đao!  Bên dưới, trước gian nhà tranh, Diệp Huyên ngồi khoanh chân xuống đất, hít sâu một hơi rồi bắt đầu tu luyện!  Trận chiến ban nãy khiến hắn gặt hái được rất nhiều!  Nó cũng khiến hắn có một nhận thức rõ ràng về thực lực của mình!  Giữa hắn và Nam Đế vẫn còn một chút chênh lệch, nhưng cũng không phải rất lớn!  Mà sự chênh lệch không quá lớn ấy phần lớn là nhờ vào công lao của kiếm ý Nhân Gian!  Kiếm ý Nhân Gian!  Đến giờ phút này, Diệp Huyên mới cảm nhận được sự khủng bố của nó. Hơn nữa, kiếm ý Nhân Gian vẫn đang không ngừng lớn mạnh!  Có thể nói, nếu trong cùng một cảnh giới thì giờ hắn gần như đã là vô địch!  Nhưng thế vẫn chưa đủ!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luồng kiếm quang màu máu do Diệp Huyên hóa thành tựa như một dòng thác lập tức chẻ đôi cơn mưa ánh vàng. Cuối cùng, chém thẳng lên phù văn màu vàng trên trời.  Ầm!  Đất trời bỗng rung lắc kịch liệt, một sức mạnh khủng bố chợt khuếch tán, thoáng chốc quét ngang qua mấy trăm cái tinh vực!  Bấy giờ, phù văn màu vàng vốn sáng lấp lánh vậy mà lại trở nên tối đi!  Nam Đế thấy thế, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khó tin: "Không thể nào..."  Đúng lúc này, Diệp Huyên lại bổ xuống một kiếm!  Ầm!  Phù văn màu vàng kia run lên rồi tỏa ra một luồng sức mạnh kinh khủng. Song, nó thế mà lại bắt đầu nứt ra!  Nam Đế thấy cảnh đó thì thầm hoảng sợ, mở tay ra, phù văn màu vàng bay thẳng vào tay. Nàng ta nhìn Diệp Huyên đằng xa quát: "Ngươi chán sống à!"  Nàng ta quát xong bèn nhắm mắt lại, giữa trán chợt xuất hiện một ký tự màu tím!  Đây là đạo văn thứ hai của nàng ta!  Những ai đạt tới Quá Khứ Đạo sẽ có một cái đạo văn, đạt tới Hiện Tại Đạo sẽ có hai đạo văn. Mà đạo văn giữa trán của nàng ta chính là cái thứ hai!  Hiển nhiên, lúc này Nam Đế đã thật sự tức giận, muốn giết chết Diệp Huyên!  Song giờ đây, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Không đánh!"  Hắn nói xong dứt khoát xoay người hóa thành một luồng kiếm quang màu máu biến mất ở đằng xa.  Nam Đế ngây người, sau đó đuổi theo. Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nàng ta đã trở nên hết sức khó coi!  Bởi vì Diệp Huyên thế mà lại trở về trước căn nhà tranh kia của Thần Mục!  Nam Đế nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, ánh mắt sắc như đao!  Bên dưới, trước gian nhà tranh, Diệp Huyên ngồi khoanh chân xuống đất, hít sâu một hơi rồi bắt đầu tu luyện!  Trận chiến ban nãy khiến hắn gặt hái được rất nhiều!  Nó cũng khiến hắn có một nhận thức rõ ràng về thực lực của mình!  Giữa hắn và Nam Đế vẫn còn một chút chênh lệch, nhưng cũng không phải rất lớn!  Mà sự chênh lệch không quá lớn ấy phần lớn là nhờ vào công lao của kiếm ý Nhân Gian!  Kiếm ý Nhân Gian!  Đến giờ phút này, Diệp Huyên mới cảm nhận được sự khủng bố của nó. Hơn nữa, kiếm ý Nhân Gian vẫn đang không ngừng lớn mạnh!  Có thể nói, nếu trong cùng một cảnh giới thì giờ hắn gần như đã là vô địch!  Nhưng thế vẫn chưa đủ!  

Chương 10500