Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10501

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nam Đế im lặng.  Thần Mục cười: "Hắn đang lấy ngươi để luyện tập!"  Nam Đế gật đầu: "Ta biết!"  Thần Mục nhìn về phía Diệp Huyên ở ngoài cửa, khẽ nói: "Phải công nhận rằng, tên kia đúng là yêu nghiệt! Muội muội kia của hắn chắc chắn cũng không phải người bình thường, thấp nhất là Tương Lai Đạo, thậm chí là cao hơn..."  Cao hơn!  Sắc mặt Nam Đế chợt thay đổi nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Tương Lai Đạo đã là cực hạn rồi!"  Thần Mục khẽ cười nói: "Đừng sợ, dù nàng có là cảnh giới không biết thì sao? Dưới chủ nhân bút Đại Đạo đều là con kiến!"  Ông ta nói xong bèn nhắm mắt lại, mở tay ra, trong tay xuất hiện hai quân cờ: "Lần này, ta muốn đánh bại nửa đứa con của trời!"  ...  Đánh bại nửa đứa con của trời!  Trên mặt Thần Mục toát ra một nụ cười đầy tự tin và thong dong!  Dòm ngó thiên cơ!  Bất cứ lúc nào, dòm ngó thiên cơ cũng là một hành động chống lại lẽ trời. Thế nhưng, bây giờ ông ta vẫn sống nhăn răng!  Điều này cũng đã chứng minh thực lực của ôn ta!  Thần Mục nhìn bên ngoài nói: "Nếu hắn vẫn là người thiên mệnh thì ta còn kiêng kỵ ba phần, nhưng hắn đã bị cướp đi số mệnh thiên mệnh. Giờ đây, hắn đã không còn chủ nhân bút Đại Đạo chống lưng nữa..."  Ông ta nói xong, lắc đầu cười: "Muốn giết thì chỉ trong nháy mắt!"  Nam Đế trầm giọng hỏi: "Khi nào thì chúng ta giết hắn?"  Nàng ta quả thật đã sắp không chờ nổi nữa!  Thần Mục cười: "Đừng sốt ruột! Sát Đạo Trận của chúng ta cũng sắp hoàn thành, trước khi giết hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thì lấy muội muội của hắn tế trận trước đã!"  Nam Đế nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ ngăn cản sao?"  Thần Mục nhắm mắt lại nói: "Sau khi giết cô gái váy trắng thần bí kia, kế tiếp chính là trận chiến chung cực của chúng ta! Bởi vì y chắc chắn sẽ ngăn cản chúng ta giết Diệp Huyên... thành bại chính là ở ngay lúc đó!"  Nam Đế gật đầu rồi lui ra ngoài, vừa đi ra bèn lạnh lùng liếc Diệp Huyên ngồi khoanh chân bên cạnh nói: "Người sắp chết còn tu luyện cái gì? Tu luyện ở kiếp sau đi!"  Nàng ta nói xong bèn biến mất ở đằng xa.  Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục tu luyện!  Đạo văn!  Giờ hắn đang suy nghĩ đạo văn mà Nam Đế nói trước đó. Ban nãy, khi đánh nhau với nàng ta thì đối phương có lấy ra hai loại đạo văn, sức mạnh của loại thứ hai còn mạnh cái thứ nhất!  Đạo văn!  Kiếm Thanh Huyên!  Đạo văn hẳn là thuộc một loại của Đại Đạo Chi Pháp nên chắc kiếm Thanh Huyên cũng có thể khắc chế nó!  Diệp Huyên nghĩ vậy không khỏi nhìn về phía gian nhà tranh, trong lòng vừa nghĩ.  Ong! 

Nam Đế im lặng.  

Thần Mục cười: "Hắn đang lấy ngươi để luyện tập!"  

Nam Đế gật đầu: "Ta biết!"  

Thần Mục nhìn về phía Diệp Huyên ở ngoài cửa, khẽ nói: "Phải công nhận rằng, tên kia đúng là yêu nghiệt! Muội muội kia của hắn chắc chắn cũng không phải người bình thường, thấp nhất là Tương Lai Đạo, thậm chí là cao hơn..."  

Cao hơn!  

Sắc mặt Nam Đế chợt thay đổi nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Tương Lai Đạo đã là cực hạn rồi!"  

Thần Mục khẽ cười nói: "Đừng sợ, dù nàng có là cảnh giới không biết thì sao? Dưới chủ nhân bút Đại Đạo đều là con kiến!"  

Ông ta nói xong bèn nhắm mắt lại, mở tay ra, trong tay xuất hiện hai quân cờ: "Lần này, ta muốn đánh bại nửa đứa con của trời!"  

...  

Đánh bại nửa đứa con của trời!  

Trên mặt Thần Mục toát ra một nụ cười đầy tự tin và thong dong!  

Dòm ngó thiên cơ!  

Bất cứ lúc nào, dòm ngó thiên cơ cũng là một hành động chống lại lẽ trời. Thế nhưng, bây giờ ông ta vẫn sống nhăn răng!  

Điều này cũng đã chứng minh thực lực của ôn ta!  

Thần Mục nhìn bên ngoài nói: "Nếu hắn vẫn là người thiên mệnh thì ta còn kiêng kỵ ba phần, nhưng hắn đã bị cướp đi số mệnh thiên mệnh. Giờ đây, hắn đã không còn chủ nhân bút Đại Đạo chống lưng nữa..."  

Ông ta nói xong, lắc đầu cười: "Muốn giết thì chỉ trong nháy mắt!"  

Nam Đế trầm giọng hỏi: "Khi nào thì chúng ta giết hắn?"  

Nàng ta quả thật đã sắp không chờ nổi nữa!  

Thần Mục cười: "Đừng sốt ruột! Sát Đạo Trận của chúng ta cũng sắp hoàn thành, trước khi giết hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thì lấy muội muội của hắn tế trận trước đã!"  

Nam Đế nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ ngăn cản sao?"  

Thần Mục nhắm mắt lại nói: "Sau khi giết cô gái váy trắng thần bí kia, kế tiếp chính là trận chiến chung cực của chúng ta! Bởi vì y chắc chắn sẽ ngăn cản chúng ta giết Diệp Huyên... thành bại chính là ở ngay lúc đó!"  

Nam Đế gật đầu rồi lui ra ngoài, vừa đi ra bèn lạnh lùng liếc Diệp Huyên ngồi khoanh chân bên cạnh nói: "Người sắp chết còn tu luyện cái gì? Tu luyện ở kiếp sau đi!"  

Nàng ta nói xong bèn biến mất ở đằng xa.  

Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục tu luyện!  

Đạo văn!  

Giờ hắn đang suy nghĩ đạo văn mà Nam Đế nói trước đó. Ban nãy, khi đánh nhau với nàng ta thì đối phương có lấy ra hai loại đạo văn, sức mạnh của loại thứ hai còn mạnh cái thứ nhất!  

Đạo văn!  

Kiếm Thanh Huyên!  

Đạo văn hẳn là thuộc một loại của Đại Đạo Chi Pháp nên chắc kiếm Thanh Huyên cũng có thể khắc chế nó!  

Diệp Huyên nghĩ vậy không khỏi nhìn về phía gian nhà tranh, trong lòng vừa nghĩ.  

Ong! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nam Đế im lặng.  Thần Mục cười: "Hắn đang lấy ngươi để luyện tập!"  Nam Đế gật đầu: "Ta biết!"  Thần Mục nhìn về phía Diệp Huyên ở ngoài cửa, khẽ nói: "Phải công nhận rằng, tên kia đúng là yêu nghiệt! Muội muội kia của hắn chắc chắn cũng không phải người bình thường, thấp nhất là Tương Lai Đạo, thậm chí là cao hơn..."  Cao hơn!  Sắc mặt Nam Đế chợt thay đổi nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Tương Lai Đạo đã là cực hạn rồi!"  Thần Mục khẽ cười nói: "Đừng sợ, dù nàng có là cảnh giới không biết thì sao? Dưới chủ nhân bút Đại Đạo đều là con kiến!"  Ông ta nói xong bèn nhắm mắt lại, mở tay ra, trong tay xuất hiện hai quân cờ: "Lần này, ta muốn đánh bại nửa đứa con của trời!"  ...  Đánh bại nửa đứa con của trời!  Trên mặt Thần Mục toát ra một nụ cười đầy tự tin và thong dong!  Dòm ngó thiên cơ!  Bất cứ lúc nào, dòm ngó thiên cơ cũng là một hành động chống lại lẽ trời. Thế nhưng, bây giờ ông ta vẫn sống nhăn răng!  Điều này cũng đã chứng minh thực lực của ôn ta!  Thần Mục nhìn bên ngoài nói: "Nếu hắn vẫn là người thiên mệnh thì ta còn kiêng kỵ ba phần, nhưng hắn đã bị cướp đi số mệnh thiên mệnh. Giờ đây, hắn đã không còn chủ nhân bút Đại Đạo chống lưng nữa..."  Ông ta nói xong, lắc đầu cười: "Muốn giết thì chỉ trong nháy mắt!"  Nam Đế trầm giọng hỏi: "Khi nào thì chúng ta giết hắn?"  Nàng ta quả thật đã sắp không chờ nổi nữa!  Thần Mục cười: "Đừng sốt ruột! Sát Đạo Trận của chúng ta cũng sắp hoàn thành, trước khi giết hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thì lấy muội muội của hắn tế trận trước đã!"  Nam Đế nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ ngăn cản sao?"  Thần Mục nhắm mắt lại nói: "Sau khi giết cô gái váy trắng thần bí kia, kế tiếp chính là trận chiến chung cực của chúng ta! Bởi vì y chắc chắn sẽ ngăn cản chúng ta giết Diệp Huyên... thành bại chính là ở ngay lúc đó!"  Nam Đế gật đầu rồi lui ra ngoài, vừa đi ra bèn lạnh lùng liếc Diệp Huyên ngồi khoanh chân bên cạnh nói: "Người sắp chết còn tu luyện cái gì? Tu luyện ở kiếp sau đi!"  Nàng ta nói xong bèn biến mất ở đằng xa.  Diệp Huyên chẳng thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục tu luyện!  Đạo văn!  Giờ hắn đang suy nghĩ đạo văn mà Nam Đế nói trước đó. Ban nãy, khi đánh nhau với nàng ta thì đối phương có lấy ra hai loại đạo văn, sức mạnh của loại thứ hai còn mạnh cái thứ nhất!  Đạo văn!  Kiếm Thanh Huyên!  Đạo văn hẳn là thuộc một loại của Đại Đạo Chi Pháp nên chắc kiếm Thanh Huyên cũng có thể khắc chế nó!  Diệp Huyên nghĩ vậy không khỏi nhìn về phía gian nhà tranh, trong lòng vừa nghĩ.  Ong! 

Chương 10501