Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10770
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái áo bào trắng bình tĩnh hỏi: "Có thể thoát ra đã là may mắn lắm rồi, tại sao không tuân thủ luật lệ?" Cổ chớp chớp mắt nói: "Hồi đó, khi ngươi ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo thì vẫn chỉ là một cô nhóc, giờ cũng trưởng thành gớm!" Cô gái áo bào trắng lạnh lùng liếc Cổ: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cụp đuôi làm người!" Cổ khinh bỉ nói: "Dạy đời ta à? Ngươi là cái thá gì vậy?" Nàng ta vừa dứt lời đã biến mất tại chỗ! Ầm! Thời không trên đầu cô gái áo bào trắng bỗng nứt ra, một cây búa bổ thẳng xuống! Đùng! Một búa đập xuống, cả Pháp giới lập tức vỡ tan tành! Vô số pháp tắc đều nhanh chóng lùi lại! Diệp Huyên cũng bị một sức mạnh kh ủng bố chấn đến liên tục lùi ra sau! Có điều may mà hắn là Cổ Chiến Thể nên cơ thể đã trực tiếp chặn lại được sóng xung kích của sức mạnh kia. Song, pháp tắc xung quanh lại không may mắn như vậy. Khi sức mạnh kia khuếch tán ra xung quanh, một vài pháp tắc không trốn kịp đã lập tức bị xóa sổ! Chỉ mới là sóng xung kích đã kh ủng bố đến mức đó! Đằng xa, trong mắt cô gái áo bào trắng lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một cái pháp ấn bỗng phóng lên cao! Cứng đối cứng! Ầm! Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ Pháp giới trực tiếp hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, giữa hai người không ngừng khuếch tán ra từng luồng sức mạnh kh ủng bố! Giờ phút này, trăm vạn tinh vực cũng bắt đầu nổ thành mảnh nhỏ! Bên kia, Diệp Huyên nhìn hai người ở phía xa với ánh mắt hết sức nghiêm túc. Cảnh giới phía trên Nhân Gian! Hắn không ngờ, cao thủ có cảnh giới trên Nhân Gian lại kh ủng bố đến mức này! Vô địch dưới Nhân Gian? Cũng chẳng làm được cái mẹ gì! So với cao thủ phía trên cảnh giới Nhân Gian thì quả thật y như là trên trời dưới đất! Nếu không phải đã tu luyện thành Cổ Chiến Thể thì ngay cả làn sóng xung kích của hai người hắn cũng chẳng chịu nổi! Diệp Huyên nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi tức giận văng tục! Mẹ nó! Tu luyện lâu như vậy, vốn tưởng rằng có thể lên mặt một phen, nhưng hắn lại phát hiện mình vẫn yếu như sên! Đúng là ức chế mà! Khi nào mới có thể vô địch đây? Mẹ nó đúng đau trứng mà! ...
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái áo bào trắng bình tĩnh hỏi: "Có thể thoát ra đã là may mắn lắm rồi, tại sao không tuân thủ luật lệ?" Cổ chớp chớp mắt nói: "Hồi đó, khi ngươi ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo thì vẫn chỉ là một cô nhóc, giờ cũng trưởng thành gớm!" Cô gái áo bào trắng lạnh lùng liếc Cổ: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cụp đuôi làm người!" Cổ khinh bỉ nói: "Dạy đời ta à? Ngươi là cái thá gì vậy?" Nàng ta vừa dứt lời đã biến mất tại chỗ! Ầm! Thời không trên đầu cô gái áo bào trắng bỗng nứt ra, một cây búa bổ thẳng xuống! Đùng! Một búa đập xuống, cả Pháp giới lập tức vỡ tan tành! Vô số pháp tắc đều nhanh chóng lùi lại! Diệp Huyên cũng bị một sức mạnh kh ủng bố chấn đến liên tục lùi ra sau! Có điều may mà hắn là Cổ Chiến Thể nên cơ thể đã trực tiếp chặn lại được sóng xung kích của sức mạnh kia. Song, pháp tắc xung quanh lại không may mắn như vậy. Khi sức mạnh kia khuếch tán ra xung quanh, một vài pháp tắc không trốn kịp đã lập tức bị xóa sổ! Chỉ mới là sóng xung kích đã kh ủng bố đến mức đó! Đằng xa, trong mắt cô gái áo bào trắng lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một cái pháp ấn bỗng phóng lên cao! Cứng đối cứng! Ầm! Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ Pháp giới trực tiếp hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, giữa hai người không ngừng khuếch tán ra từng luồng sức mạnh kh ủng bố! Giờ phút này, trăm vạn tinh vực cũng bắt đầu nổ thành mảnh nhỏ! Bên kia, Diệp Huyên nhìn hai người ở phía xa với ánh mắt hết sức nghiêm túc. Cảnh giới phía trên Nhân Gian! Hắn không ngờ, cao thủ có cảnh giới trên Nhân Gian lại kh ủng bố đến mức này! Vô địch dưới Nhân Gian? Cũng chẳng làm được cái mẹ gì! So với cao thủ phía trên cảnh giới Nhân Gian thì quả thật y như là trên trời dưới đất! Nếu không phải đã tu luyện thành Cổ Chiến Thể thì ngay cả làn sóng xung kích của hai người hắn cũng chẳng chịu nổi! Diệp Huyên nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi tức giận văng tục! Mẹ nó! Tu luyện lâu như vậy, vốn tưởng rằng có thể lên mặt một phen, nhưng hắn lại phát hiện mình vẫn yếu như sên! Đúng là ức chế mà! Khi nào mới có thể vô địch đây? Mẹ nó đúng đau trứng mà! ...
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái áo bào trắng bình tĩnh hỏi: "Có thể thoát ra đã là may mắn lắm rồi, tại sao không tuân thủ luật lệ?" Cổ chớp chớp mắt nói: "Hồi đó, khi ngươi ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo thì vẫn chỉ là một cô nhóc, giờ cũng trưởng thành gớm!" Cô gái áo bào trắng lạnh lùng liếc Cổ: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cụp đuôi làm người!" Cổ khinh bỉ nói: "Dạy đời ta à? Ngươi là cái thá gì vậy?" Nàng ta vừa dứt lời đã biến mất tại chỗ! Ầm! Thời không trên đầu cô gái áo bào trắng bỗng nứt ra, một cây búa bổ thẳng xuống! Đùng! Một búa đập xuống, cả Pháp giới lập tức vỡ tan tành! Vô số pháp tắc đều nhanh chóng lùi lại! Diệp Huyên cũng bị một sức mạnh kh ủng bố chấn đến liên tục lùi ra sau! Có điều may mà hắn là Cổ Chiến Thể nên cơ thể đã trực tiếp chặn lại được sóng xung kích của sức mạnh kia. Song, pháp tắc xung quanh lại không may mắn như vậy. Khi sức mạnh kia khuếch tán ra xung quanh, một vài pháp tắc không trốn kịp đã lập tức bị xóa sổ! Chỉ mới là sóng xung kích đã kh ủng bố đến mức đó! Đằng xa, trong mắt cô gái áo bào trắng lóe lên vẻ tàn nhẫn, mở tay ra, một cái pháp ấn bỗng phóng lên cao! Cứng đối cứng! Ầm! Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ Pháp giới trực tiếp hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, giữa hai người không ngừng khuếch tán ra từng luồng sức mạnh kh ủng bố! Giờ phút này, trăm vạn tinh vực cũng bắt đầu nổ thành mảnh nhỏ! Bên kia, Diệp Huyên nhìn hai người ở phía xa với ánh mắt hết sức nghiêm túc. Cảnh giới phía trên Nhân Gian! Hắn không ngờ, cao thủ có cảnh giới trên Nhân Gian lại kh ủng bố đến mức này! Vô địch dưới Nhân Gian? Cũng chẳng làm được cái mẹ gì! So với cao thủ phía trên cảnh giới Nhân Gian thì quả thật y như là trên trời dưới đất! Nếu không phải đã tu luyện thành Cổ Chiến Thể thì ngay cả làn sóng xung kích của hai người hắn cũng chẳng chịu nổi! Diệp Huyên nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi tức giận văng tục! Mẹ nó! Tu luyện lâu như vậy, vốn tưởng rằng có thể lên mặt một phen, nhưng hắn lại phát hiện mình vẫn yếu như sên! Đúng là ức chế mà! Khi nào mới có thể vô địch đây? Mẹ nó đúng đau trứng mà! ...