Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10771
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đằng xa, Cổ và cô gái áo bào trắng kia cách không nhìn nhau. Cổ cầm một cái búa, cười nhạt, mặt mày thong dong! Mà cô gái áo bào trắng đối diện Cổ lại lộ ra vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng! Cổ bỗng cười nói: "Ta phải công nhận là chủ nhân ngươi rất trâu bò! Nhưng, ngươi lại là cái thá gì? Mà cũng xứng lên mặt trước mặt ta?" Nàng ta nói xong chợt biến mất! Roẹt! Thời không trước mặt cô gái áo bào trắng bỗng rách toạc! Ầm! Một cây búa phá không bay ra! Cô gái áo bào trắng híp mắt, hai tay kết ấn, một tấm khiên ký hiệu khổng lồ bỗng xuất hiện trên đầu nàng ta! Oành! Một búa đập xuống, tấm khiến kia lập tức vỡ vụn. Cùng lúc đó, cô gái áo bào trắng cũng dứt khoát lùi lại mấy vạn trượng! Song lúc này, Cổ ở đằng xa bỗng mở tay ra, cây búa kia lại xuất hiện trong tay, cong môi cười khẩy: "Thứ rác rưởi gì vậy!" Nàng ta nói xong lại lắc mình biến mất khỏi tại chỗ, sau đó cầm búa đập mạnh về phía cô gái áo bào trắng! Xoẹt! Một búa đó trực tiếp khiến toàn bộ tinh vực tĩnh lặng chia năm xẻ bảy! Đằng xa, sắc mặt cô gái áo bào trắng lập tức thay đổi, hai tay vội kết ấn, đất trời bỗng xuất hiện vô số pháp văn đại đạo thần bí. Khi chúng xuất hiện thì xung quanh lại hiện lên vô số ánh vàng. Ầm! Cả tinh vực tĩnh lặng bỗng bốc cháy, thoáng chốc biến thành một cái biển lửa! Ầm! Một tiếng nổ kh ủng bố chợt vang lên! Vô số ánh vàng giống như một tấm kính bị búa đập vào, lập tức vỡ vụn rồi biến mất! Ầm! Cô gái áo bào trắng lại lùi ra sau hơn mười vạn trượng! Hoàn toàn bị đè cổ đánh! Cổ lại không có ra tay tiếp, liếc cô gái áo bào trắng một cái rồi cười hỏi: "Giờ biết mình là thứ gì chưa?" Cô gái áo bào trắng lau vết máu nơi khóe miệng đi, nhìn Cổ nói: "Không hổ là người đứng đầu thời cổ đại!" Cổ cười khẩy một tiếng rồi lùi về bên cạnh Diệp Huyên, ngó hắn hỏi: "Không sao chứ?" Diệp Huyên lắc đầu.Cổ cười: "Cổ Chiến Thể không tệ đúng không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đằng xa, Cổ và cô gái áo bào trắng kia cách không nhìn nhau. Cổ cầm một cái búa, cười nhạt, mặt mày thong dong! Mà cô gái áo bào trắng đối diện Cổ lại lộ ra vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng! Cổ bỗng cười nói: "Ta phải công nhận là chủ nhân ngươi rất trâu bò! Nhưng, ngươi lại là cái thá gì? Mà cũng xứng lên mặt trước mặt ta?" Nàng ta nói xong chợt biến mất! Roẹt! Thời không trước mặt cô gái áo bào trắng bỗng rách toạc! Ầm! Một cây búa phá không bay ra! Cô gái áo bào trắng híp mắt, hai tay kết ấn, một tấm khiên ký hiệu khổng lồ bỗng xuất hiện trên đầu nàng ta! Oành! Một búa đập xuống, tấm khiến kia lập tức vỡ vụn. Cùng lúc đó, cô gái áo bào trắng cũng dứt khoát lùi lại mấy vạn trượng! Song lúc này, Cổ ở đằng xa bỗng mở tay ra, cây búa kia lại xuất hiện trong tay, cong môi cười khẩy: "Thứ rác rưởi gì vậy!" Nàng ta nói xong lại lắc mình biến mất khỏi tại chỗ, sau đó cầm búa đập mạnh về phía cô gái áo bào trắng! Xoẹt! Một búa đó trực tiếp khiến toàn bộ tinh vực tĩnh lặng chia năm xẻ bảy! Đằng xa, sắc mặt cô gái áo bào trắng lập tức thay đổi, hai tay vội kết ấn, đất trời bỗng xuất hiện vô số pháp văn đại đạo thần bí. Khi chúng xuất hiện thì xung quanh lại hiện lên vô số ánh vàng. Ầm! Cả tinh vực tĩnh lặng bỗng bốc cháy, thoáng chốc biến thành một cái biển lửa! Ầm! Một tiếng nổ kh ủng bố chợt vang lên! Vô số ánh vàng giống như một tấm kính bị búa đập vào, lập tức vỡ vụn rồi biến mất! Ầm! Cô gái áo bào trắng lại lùi ra sau hơn mười vạn trượng! Hoàn toàn bị đè cổ đánh! Cổ lại không có ra tay tiếp, liếc cô gái áo bào trắng một cái rồi cười hỏi: "Giờ biết mình là thứ gì chưa?" Cô gái áo bào trắng lau vết máu nơi khóe miệng đi, nhìn Cổ nói: "Không hổ là người đứng đầu thời cổ đại!" Cổ cười khẩy một tiếng rồi lùi về bên cạnh Diệp Huyên, ngó hắn hỏi: "Không sao chứ?" Diệp Huyên lắc đầu.Cổ cười: "Cổ Chiến Thể không tệ đúng không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đằng xa, Cổ và cô gái áo bào trắng kia cách không nhìn nhau. Cổ cầm một cái búa, cười nhạt, mặt mày thong dong! Mà cô gái áo bào trắng đối diện Cổ lại lộ ra vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng! Cổ bỗng cười nói: "Ta phải công nhận là chủ nhân ngươi rất trâu bò! Nhưng, ngươi lại là cái thá gì? Mà cũng xứng lên mặt trước mặt ta?" Nàng ta nói xong chợt biến mất! Roẹt! Thời không trước mặt cô gái áo bào trắng bỗng rách toạc! Ầm! Một cây búa phá không bay ra! Cô gái áo bào trắng híp mắt, hai tay kết ấn, một tấm khiên ký hiệu khổng lồ bỗng xuất hiện trên đầu nàng ta! Oành! Một búa đập xuống, tấm khiến kia lập tức vỡ vụn. Cùng lúc đó, cô gái áo bào trắng cũng dứt khoát lùi lại mấy vạn trượng! Song lúc này, Cổ ở đằng xa bỗng mở tay ra, cây búa kia lại xuất hiện trong tay, cong môi cười khẩy: "Thứ rác rưởi gì vậy!" Nàng ta nói xong lại lắc mình biến mất khỏi tại chỗ, sau đó cầm búa đập mạnh về phía cô gái áo bào trắng! Xoẹt! Một búa đó trực tiếp khiến toàn bộ tinh vực tĩnh lặng chia năm xẻ bảy! Đằng xa, sắc mặt cô gái áo bào trắng lập tức thay đổi, hai tay vội kết ấn, đất trời bỗng xuất hiện vô số pháp văn đại đạo thần bí. Khi chúng xuất hiện thì xung quanh lại hiện lên vô số ánh vàng. Ầm! Cả tinh vực tĩnh lặng bỗng bốc cháy, thoáng chốc biến thành một cái biển lửa! Ầm! Một tiếng nổ kh ủng bố chợt vang lên! Vô số ánh vàng giống như một tấm kính bị búa đập vào, lập tức vỡ vụn rồi biến mất! Ầm! Cô gái áo bào trắng lại lùi ra sau hơn mười vạn trượng! Hoàn toàn bị đè cổ đánh! Cổ lại không có ra tay tiếp, liếc cô gái áo bào trắng một cái rồi cười hỏi: "Giờ biết mình là thứ gì chưa?" Cô gái áo bào trắng lau vết máu nơi khóe miệng đi, nhìn Cổ nói: "Không hổ là người đứng đầu thời cổ đại!" Cổ cười khẩy một tiếng rồi lùi về bên cạnh Diệp Huyên, ngó hắn hỏi: "Không sao chứ?" Diệp Huyên lắc đầu.Cổ cười: "Cổ Chiến Thể không tệ đúng không?"