Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 782: Nại nại tái sinh! (7)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình lui về sau, đồng thời nghiêng người tránh thoát đòn đánh lén này. Anh có chút khẩn trương nên nắm tay Trang Nại Nại hơi mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mino ở trước cửa.Do đòn đánh lén không trúng nên Mino lảo đảo hai cái rồi dừng lại.Tư Chính Đình nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận cùng lạnh lùng. Khí thế sắc bén đó khiến Mino đang tính nhào tới cũng phải sững sờ dừng bước.Thấy Mino dừng lại, Tư Chính Đình mới cúi đầu nhìn Trang Nại Nại, đôi mắt to của cô đang trợn trừng, trong đó là sự mê man. Cái ôm quen thuộc, hơi ấm quan thuộc khiến Trang Nại Nại cảm thấy não bộ của mình như muốn nổ tung.Cái cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi!Nhưng lúc này không chỉ là cảm giác mà ngay cả xúc giác cũng cảm nhận được rồi.Mặc dù người đàn ông này chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền, cho dù khuôn mặt của người này với Tư Chính Đình hoàn toàn khác nhau, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông này chính là Tư Chính Đình!Bởi vì cảm giác an toàn này không ai có thể thay thế.Lúc cô còn đang ngạc nhiên thì Từ Đại Chí có chút hoảng loạn, muốn buông tay để đẩy cô ra. Nhưng ngay lúc mà Từ Đại Chí buông cô ra thì cô đột ngột trở tay nắm chặt lấy tay của Từ Đại Chí, tiếp đó là đánh thẳng về phía cổ của anh.Động tác này quá nhanh, quá kích thích khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sợ ngây người.Lâm Hi Nhi cùng Tả Y Y đều trợn mắt, bàng hoàng nhìn về phía cửa, trong lòng hai người họ đều có suy nghĩ: Trời ạ, chắc không phải Nại Nại chịu kích thích đến ngu rồi chứ? Chắc sẽ không thật sự từ bỏ Tư Chính Đình mà cùng Từ Đại Chí này ở cùng một chỗ chứ? Nại Nại! Rụt rè! Phải rụt rè!Tô Ngạn Bân cũng khẩn trương, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.Mino cũng bị cảnh này làm cho kích thích đến độ mở hai mắt trừng trừng, không tin nổi.Thế nhưng, Trang Nại Nại lại chẳng màng tới, cô kéo rịt lấy cổ Từ Đại Chí.Tư Chính Đình bị dị ứng với mấy món đồ rẻ tiền, nếu mặc mấy đồ đó nhất định sẽ nổi mẩn trên người.Từ Đại Chí sợ hãi lùi về sau một bước, giữ chặt lấy tay của cô. Trang Nại Nại liền dứt khoát nhảy cả người lên khiến anh càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng ôm lấy cô, không để cô bị ngã sấp xuống.Trang Nại Nại lập tức nhân cơ hội tấn công cổ áo của anh, không chút do dự vạch áo lót bên trong rồi nhìn vào.Cô sững sờ.Từ Đại Chí luôn đeo khăn quàng cổ nên cô không chú ý tới, nhưng bây giờ nhìn kĩ chỉ thấy trên da dẻ của anh từng mảng trắng hồng đan xen, khiến người ta cảm thấy đau lòng.Đây là...Từ Đại Chí lập tức đẩy Trang Nại Nại ra rồi giật lấy khăn quàng che kín cổ của mình lại, sau đó khúm núm nhìn Trang Nại Nại, cứ như đang sợ cô ghét bỏ, “Tôi bị lang ben!”Tô Ngạn Bân: “...!!!”Tả Y Y cùng với Lâm Hi Nhi vừa nghe vậy thì lập tức lộ vẻ ghét bỏ.Chỉ có một mình Trang Nại Nại là nhìn anh chằm chằm.Cô không nhìn ra được câu nói này là thật hay giả, thế nhưng Từ Đại Chí này so với Tư Chính Đình thì hoàn toàn khác biệt.Người ở mãi trên cao như Tư Chính Đình thì sao có thể có bộ dạng khúm núm nhát gan như vậy?Trang Nại Nại nắm chặt tay. Cô điên rồi! Làm sao cô có thể cho rằng Từ Đại Chí chính là Tư Chính Đình cơ chứ?Quả thực là điên rồi!
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình lui về sau, đồng thời nghiêng người tránh thoát đòn đánh lén này. Anh có chút khẩn trương nên nắm tay Trang Nại Nại hơi mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mino ở trước cửa.Do đòn đánh lén không trúng nên Mino lảo đảo hai cái rồi dừng lại.Tư Chính Đình nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận cùng lạnh lùng. Khí thế sắc bén đó khiến Mino đang tính nhào tới cũng phải sững sờ dừng bước.Thấy Mino dừng lại, Tư Chính Đình mới cúi đầu nhìn Trang Nại Nại, đôi mắt to của cô đang trợn trừng, trong đó là sự mê man. Cái ôm quen thuộc, hơi ấm quan thuộc khiến Trang Nại Nại cảm thấy não bộ của mình như muốn nổ tung.Cái cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi!Nhưng lúc này không chỉ là cảm giác mà ngay cả xúc giác cũng cảm nhận được rồi.Mặc dù người đàn ông này chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền, cho dù khuôn mặt của người này với Tư Chính Đình hoàn toàn khác nhau, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông này chính là Tư Chính Đình!Bởi vì cảm giác an toàn này không ai có thể thay thế.Lúc cô còn đang ngạc nhiên thì Từ Đại Chí có chút hoảng loạn, muốn buông tay để đẩy cô ra. Nhưng ngay lúc mà Từ Đại Chí buông cô ra thì cô đột ngột trở tay nắm chặt lấy tay của Từ Đại Chí, tiếp đó là đánh thẳng về phía cổ của anh.Động tác này quá nhanh, quá kích thích khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sợ ngây người.Lâm Hi Nhi cùng Tả Y Y đều trợn mắt, bàng hoàng nhìn về phía cửa, trong lòng hai người họ đều có suy nghĩ: Trời ạ, chắc không phải Nại Nại chịu kích thích đến ngu rồi chứ? Chắc sẽ không thật sự từ bỏ Tư Chính Đình mà cùng Từ Đại Chí này ở cùng một chỗ chứ? Nại Nại! Rụt rè! Phải rụt rè!Tô Ngạn Bân cũng khẩn trương, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.Mino cũng bị cảnh này làm cho kích thích đến độ mở hai mắt trừng trừng, không tin nổi.Thế nhưng, Trang Nại Nại lại chẳng màng tới, cô kéo rịt lấy cổ Từ Đại Chí.Tư Chính Đình bị dị ứng với mấy món đồ rẻ tiền, nếu mặc mấy đồ đó nhất định sẽ nổi mẩn trên người.Từ Đại Chí sợ hãi lùi về sau một bước, giữ chặt lấy tay của cô. Trang Nại Nại liền dứt khoát nhảy cả người lên khiến anh càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng ôm lấy cô, không để cô bị ngã sấp xuống.Trang Nại Nại lập tức nhân cơ hội tấn công cổ áo của anh, không chút do dự vạch áo lót bên trong rồi nhìn vào.Cô sững sờ.Từ Đại Chí luôn đeo khăn quàng cổ nên cô không chú ý tới, nhưng bây giờ nhìn kĩ chỉ thấy trên da dẻ của anh từng mảng trắng hồng đan xen, khiến người ta cảm thấy đau lòng.Đây là...Từ Đại Chí lập tức đẩy Trang Nại Nại ra rồi giật lấy khăn quàng che kín cổ của mình lại, sau đó khúm núm nhìn Trang Nại Nại, cứ như đang sợ cô ghét bỏ, “Tôi bị lang ben!”Tô Ngạn Bân: “...!!!”Tả Y Y cùng với Lâm Hi Nhi vừa nghe vậy thì lập tức lộ vẻ ghét bỏ.Chỉ có một mình Trang Nại Nại là nhìn anh chằm chằm.Cô không nhìn ra được câu nói này là thật hay giả, thế nhưng Từ Đại Chí này so với Tư Chính Đình thì hoàn toàn khác biệt.Người ở mãi trên cao như Tư Chính Đình thì sao có thể có bộ dạng khúm núm nhát gan như vậy?Trang Nại Nại nắm chặt tay. Cô điên rồi! Làm sao cô có thể cho rằng Từ Đại Chí chính là Tư Chính Đình cơ chứ?Quả thực là điên rồi!
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình lui về sau, đồng thời nghiêng người tránh thoát đòn đánh lén này. Anh có chút khẩn trương nên nắm tay Trang Nại Nại hơi mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mino ở trước cửa.Do đòn đánh lén không trúng nên Mino lảo đảo hai cái rồi dừng lại.Tư Chính Đình nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận cùng lạnh lùng. Khí thế sắc bén đó khiến Mino đang tính nhào tới cũng phải sững sờ dừng bước.Thấy Mino dừng lại, Tư Chính Đình mới cúi đầu nhìn Trang Nại Nại, đôi mắt to của cô đang trợn trừng, trong đó là sự mê man. Cái ôm quen thuộc, hơi ấm quan thuộc khiến Trang Nại Nại cảm thấy não bộ của mình như muốn nổ tung.Cái cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi!Nhưng lúc này không chỉ là cảm giác mà ngay cả xúc giác cũng cảm nhận được rồi.Mặc dù người đàn ông này chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền, cho dù khuôn mặt của người này với Tư Chính Đình hoàn toàn khác nhau, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông này chính là Tư Chính Đình!Bởi vì cảm giác an toàn này không ai có thể thay thế.Lúc cô còn đang ngạc nhiên thì Từ Đại Chí có chút hoảng loạn, muốn buông tay để đẩy cô ra. Nhưng ngay lúc mà Từ Đại Chí buông cô ra thì cô đột ngột trở tay nắm chặt lấy tay của Từ Đại Chí, tiếp đó là đánh thẳng về phía cổ của anh.Động tác này quá nhanh, quá kích thích khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sợ ngây người.Lâm Hi Nhi cùng Tả Y Y đều trợn mắt, bàng hoàng nhìn về phía cửa, trong lòng hai người họ đều có suy nghĩ: Trời ạ, chắc không phải Nại Nại chịu kích thích đến ngu rồi chứ? Chắc sẽ không thật sự từ bỏ Tư Chính Đình mà cùng Từ Đại Chí này ở cùng một chỗ chứ? Nại Nại! Rụt rè! Phải rụt rè!Tô Ngạn Bân cũng khẩn trương, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.Mino cũng bị cảnh này làm cho kích thích đến độ mở hai mắt trừng trừng, không tin nổi.Thế nhưng, Trang Nại Nại lại chẳng màng tới, cô kéo rịt lấy cổ Từ Đại Chí.Tư Chính Đình bị dị ứng với mấy món đồ rẻ tiền, nếu mặc mấy đồ đó nhất định sẽ nổi mẩn trên người.Từ Đại Chí sợ hãi lùi về sau một bước, giữ chặt lấy tay của cô. Trang Nại Nại liền dứt khoát nhảy cả người lên khiến anh càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng ôm lấy cô, không để cô bị ngã sấp xuống.Trang Nại Nại lập tức nhân cơ hội tấn công cổ áo của anh, không chút do dự vạch áo lót bên trong rồi nhìn vào.Cô sững sờ.Từ Đại Chí luôn đeo khăn quàng cổ nên cô không chú ý tới, nhưng bây giờ nhìn kĩ chỉ thấy trên da dẻ của anh từng mảng trắng hồng đan xen, khiến người ta cảm thấy đau lòng.Đây là...Từ Đại Chí lập tức đẩy Trang Nại Nại ra rồi giật lấy khăn quàng che kín cổ của mình lại, sau đó khúm núm nhìn Trang Nại Nại, cứ như đang sợ cô ghét bỏ, “Tôi bị lang ben!”Tô Ngạn Bân: “...!!!”Tả Y Y cùng với Lâm Hi Nhi vừa nghe vậy thì lập tức lộ vẻ ghét bỏ.Chỉ có một mình Trang Nại Nại là nhìn anh chằm chằm.Cô không nhìn ra được câu nói này là thật hay giả, thế nhưng Từ Đại Chí này so với Tư Chính Đình thì hoàn toàn khác biệt.Người ở mãi trên cao như Tư Chính Đình thì sao có thể có bộ dạng khúm núm nhát gan như vậy?Trang Nại Nại nắm chặt tay. Cô điên rồi! Làm sao cô có thể cho rằng Từ Đại Chí chính là Tư Chính Đình cơ chứ?Quả thực là điên rồi!