Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 961: Sự bình yên trước bão tố (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Sau khi cô trả lời tin nhắn thì Từ Đại Chí cũng không nhắn lại gì nữa. Trang Nại Nại cau mày nghĩ, Từ Đại Chí sợ cô đến thế sao?Cô nhếch môi, bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục đến công ty.Doanh nghiệp Cố Thị có xưởng may riêng, hiện giờ bọn họ không đủ tiền thuê tòa cao ốc trụ sở ngày trước nữa nên tạm thời làm việc ở xưởng may. Bộ phận thiết kế gần như không còn ai, chỉ còn lại mấy người trong xưởng may, vì họ đã làm ở đây rất lâu rồi nên không nỡ đi. Nhưng nhóm nhân viên này chỉ biết may quần áo chứ không hiểu biết nhiều về thiết kế. Trang Nại Nại rầu rĩ nhìn bọn họ, xưởng may không có việc gì làm, giữ bọn họ lại cũng chỉ ngồi chơi xơi nước, áp lực của cô rất lớn.Lúc Trang Nại Nại đến xưởng may, đám nhân viên ở đó đã ôm một đống quần áo lớn ra, tính mang ra bày bán ngoài vỉa hè. Đây là chuyện mà bọn họ vẫn làm gần đây, vì Trang Nại Nại không trả nổi tiền lương cho bọn họ nên tạm thời chỉ còn cách này.Nhưng hôm nay, thấy bọn họ lại định ra ngoài, Trang Nại Nại bèn ngăn bọn họ lại hỏi: “Mọi người nghĩ xem, nếu chúng ta thuê minh tinh về đại diện cho nhãn hàng của chúng ta thì thế nào?”Mấy nhân viên nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới có người lên tiếng: “Xưởng trưởng Trang, cô có tiền không? Tôi nghe nói mời minh tinh làm người đại diện cũng phải tốn mấy triệu đến mấy chục triệu NDT đấy!”Vừa nghe thấy hai chữ “xưởng trưởng”, Trang Nại Nại liền cong môi. Có cảm giác như bọn họ ngược dòng thời gian về mấy chục năm trước, mọi người cùng ca hát, cùng sản xuất vậy.“Anh đừng quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Anh cảm thấy minh tinh nào hợp với trang phục của chúng ta?”“Đương nhiên là ai càng nổi thì càng tốt rồi. Tốt nhất là người có địa vị trong cả giới phim điện ảnh lẫn truyền hình! Trang phục của chúng ta đều là trang phục nữ, nếu là nữ minh tinh… tôi thích Đường Hạ!”“Đúng, tôi cũng thích Đường Hạ, thuê được cô ấy thì không còn gì tốt hơn được nữa.”Trang Nại Nại: “!!!”Đường Hạ tên thật là An Mộc, là minh tinh nổi nhất hiện nay, có thể nói cô ấy đã tạo nên thần thoại cho điện ảnh Trung Quốc, là nữ minh tinh Trung Quốc đầu tiên đoạt giải Oscar. Thậm chí có thể nói không ai trong giới showbiz Trung Quốc có thể vượt qua được cô ấy. Vì thế, muốn mời Đường Hạ làm người đại diện cho công ty bọn họ... đúng là không khác gì nằm mơ giữa ban ngày!Lời nói của mấy người này thật chẳng đáng tin gì cả.Trang Nại Nại xua tay, “Mọi người cứ đi bán quần áo đi vậy.”Đống quần áo này có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ít nhất có thể giảm tổn thất xuống mức tối thiểu.Cô vào văn phòng xưởng trưởng ngồi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc là nên thuê ai bây giờ?Cô lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu mấy nữ minh tinh hơi nổi tiếng hoặc có tiềm lực. Nhưng vì trước đó đã đề cập đến Đường Hạ nên cô lại cảm thấy không ai hơn cô ấy được.Cô muốn khóc quá!Chồng của Đường Hạ là Phong Kiêu - tổng giám đốc của FAE đó!!!Người ta hoàn toàn không thiếu tiền, sao chịu mặc trang phục của bọn họ được?Nhưng cô lại thấy được một tin tức khác: Đường Hạ sắp đến Mỹ với tư cách khách quý trao giải của liên hoan phim Oscar. Với tư cách là người đầu tiên của Trung Quốc nhận được vinh dự này, tin tức giờ đã lan tràn khắp nơi trên mạng rồi.
Sau khi cô trả lời tin nhắn thì Từ Đại Chí cũng không nhắn lại gì nữa. Trang Nại Nại cau mày nghĩ, Từ Đại Chí sợ cô đến thế sao?
Cô nhếch môi, bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục đến công ty.
Doanh nghiệp Cố Thị có xưởng may riêng, hiện giờ bọn họ không đủ tiền thuê tòa cao ốc trụ sở ngày trước nữa nên tạm thời làm việc ở xưởng may. Bộ phận thiết kế gần như không còn ai, chỉ còn lại mấy người trong xưởng may, vì họ đã làm ở đây rất lâu rồi nên không nỡ đi. Nhưng nhóm nhân viên này chỉ biết may quần áo chứ không hiểu biết nhiều về thiết kế. Trang Nại Nại rầu rĩ nhìn bọn họ, xưởng may không có việc gì làm, giữ bọn họ lại cũng chỉ ngồi chơi xơi nước, áp lực của cô rất lớn.
Lúc Trang Nại Nại đến xưởng may, đám nhân viên ở đó đã ôm một đống quần áo lớn ra, tính mang ra bày bán ngoài vỉa hè. Đây là chuyện mà bọn họ vẫn làm gần đây, vì Trang Nại Nại không trả nổi tiền lương cho bọn họ nên tạm thời chỉ còn cách này.
Nhưng hôm nay, thấy bọn họ lại định ra ngoài, Trang Nại Nại bèn ngăn bọn họ lại hỏi: “Mọi người nghĩ xem, nếu chúng ta thuê minh tinh về đại diện cho nhãn hàng của chúng ta thì thế nào?”
Mấy nhân viên nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới có người lên tiếng: “Xưởng trưởng Trang, cô có tiền không? Tôi nghe nói mời minh tinh làm người đại diện cũng phải tốn mấy triệu đến mấy chục triệu NDT đấy!”
Vừa nghe thấy hai chữ “xưởng trưởng”, Trang Nại Nại liền cong môi. Có cảm giác như bọn họ ngược dòng thời gian về mấy chục năm trước, mọi người cùng ca hát, cùng sản xuất vậy.
“Anh đừng quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Anh cảm thấy minh tinh nào hợp với trang phục của chúng ta?”
“Đương nhiên là ai càng nổi thì càng tốt rồi. Tốt nhất là người có địa vị trong cả giới phim điện ảnh lẫn truyền hình! Trang phục của chúng ta đều là trang phục nữ, nếu là nữ minh tinh… tôi thích Đường Hạ!”
“Đúng, tôi cũng thích Đường Hạ, thuê được cô ấy thì không còn gì tốt hơn được nữa.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Đường Hạ tên thật là An Mộc, là minh tinh nổi nhất hiện nay, có thể nói cô ấy đã tạo nên thần thoại cho điện ảnh Trung Quốc, là nữ minh tinh Trung Quốc đầu tiên đoạt giải Oscar. Thậm chí có thể nói không ai trong giới showbiz Trung Quốc có thể vượt qua được cô ấy. Vì thế, muốn mời Đường Hạ làm người đại diện cho công ty bọn họ... đúng là không khác gì nằm mơ giữa ban ngày!
Lời nói của mấy người này thật chẳng đáng tin gì cả.
Trang Nại Nại xua tay, “Mọi người cứ đi bán quần áo đi vậy.”
Đống quần áo này có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ít nhất có thể giảm tổn thất xuống mức tối thiểu.
Cô vào văn phòng xưởng trưởng ngồi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc là nên thuê ai bây giờ?
Cô lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu mấy nữ minh tinh hơi nổi tiếng hoặc có tiềm lực. Nhưng vì trước đó đã đề cập đến Đường Hạ nên cô lại cảm thấy không ai hơn cô ấy được.
Cô muốn khóc quá!
Chồng của Đường Hạ là Phong Kiêu - tổng giám đốc của FAE đó!!!
Người ta hoàn toàn không thiếu tiền, sao chịu mặc trang phục của bọn họ được?
Nhưng cô lại thấy được một tin tức khác: Đường Hạ sắp đến Mỹ với tư cách khách quý trao giải của liên hoan phim Oscar. Với tư cách là người đầu tiên của Trung Quốc nhận được vinh dự này, tin tức giờ đã lan tràn khắp nơi trên mạng rồi.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Sau khi cô trả lời tin nhắn thì Từ Đại Chí cũng không nhắn lại gì nữa. Trang Nại Nại cau mày nghĩ, Từ Đại Chí sợ cô đến thế sao?Cô nhếch môi, bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục đến công ty.Doanh nghiệp Cố Thị có xưởng may riêng, hiện giờ bọn họ không đủ tiền thuê tòa cao ốc trụ sở ngày trước nữa nên tạm thời làm việc ở xưởng may. Bộ phận thiết kế gần như không còn ai, chỉ còn lại mấy người trong xưởng may, vì họ đã làm ở đây rất lâu rồi nên không nỡ đi. Nhưng nhóm nhân viên này chỉ biết may quần áo chứ không hiểu biết nhiều về thiết kế. Trang Nại Nại rầu rĩ nhìn bọn họ, xưởng may không có việc gì làm, giữ bọn họ lại cũng chỉ ngồi chơi xơi nước, áp lực của cô rất lớn.Lúc Trang Nại Nại đến xưởng may, đám nhân viên ở đó đã ôm một đống quần áo lớn ra, tính mang ra bày bán ngoài vỉa hè. Đây là chuyện mà bọn họ vẫn làm gần đây, vì Trang Nại Nại không trả nổi tiền lương cho bọn họ nên tạm thời chỉ còn cách này.Nhưng hôm nay, thấy bọn họ lại định ra ngoài, Trang Nại Nại bèn ngăn bọn họ lại hỏi: “Mọi người nghĩ xem, nếu chúng ta thuê minh tinh về đại diện cho nhãn hàng của chúng ta thì thế nào?”Mấy nhân viên nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới có người lên tiếng: “Xưởng trưởng Trang, cô có tiền không? Tôi nghe nói mời minh tinh làm người đại diện cũng phải tốn mấy triệu đến mấy chục triệu NDT đấy!”Vừa nghe thấy hai chữ “xưởng trưởng”, Trang Nại Nại liền cong môi. Có cảm giác như bọn họ ngược dòng thời gian về mấy chục năm trước, mọi người cùng ca hát, cùng sản xuất vậy.“Anh đừng quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Anh cảm thấy minh tinh nào hợp với trang phục của chúng ta?”“Đương nhiên là ai càng nổi thì càng tốt rồi. Tốt nhất là người có địa vị trong cả giới phim điện ảnh lẫn truyền hình! Trang phục của chúng ta đều là trang phục nữ, nếu là nữ minh tinh… tôi thích Đường Hạ!”“Đúng, tôi cũng thích Đường Hạ, thuê được cô ấy thì không còn gì tốt hơn được nữa.”Trang Nại Nại: “!!!”Đường Hạ tên thật là An Mộc, là minh tinh nổi nhất hiện nay, có thể nói cô ấy đã tạo nên thần thoại cho điện ảnh Trung Quốc, là nữ minh tinh Trung Quốc đầu tiên đoạt giải Oscar. Thậm chí có thể nói không ai trong giới showbiz Trung Quốc có thể vượt qua được cô ấy. Vì thế, muốn mời Đường Hạ làm người đại diện cho công ty bọn họ... đúng là không khác gì nằm mơ giữa ban ngày!Lời nói của mấy người này thật chẳng đáng tin gì cả.Trang Nại Nại xua tay, “Mọi người cứ đi bán quần áo đi vậy.”Đống quần áo này có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ít nhất có thể giảm tổn thất xuống mức tối thiểu.Cô vào văn phòng xưởng trưởng ngồi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc là nên thuê ai bây giờ?Cô lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu mấy nữ minh tinh hơi nổi tiếng hoặc có tiềm lực. Nhưng vì trước đó đã đề cập đến Đường Hạ nên cô lại cảm thấy không ai hơn cô ấy được.Cô muốn khóc quá!Chồng của Đường Hạ là Phong Kiêu - tổng giám đốc của FAE đó!!!Người ta hoàn toàn không thiếu tiền, sao chịu mặc trang phục của bọn họ được?Nhưng cô lại thấy được một tin tức khác: Đường Hạ sắp đến Mỹ với tư cách khách quý trao giải của liên hoan phim Oscar. Với tư cách là người đầu tiên của Trung Quốc nhận được vinh dự này, tin tức giờ đã lan tràn khắp nơi trên mạng rồi.