Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 962: Sự bình yên trước bão tố (2)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thấy tin tức này, mắt Trang Nại Nại liền sáng bừng lên. Nếu Đường Hạ có thể mặc trang phục mang nhãn hiệu của cô ra nước ngoài tham dự buổi lễ trao giải thì chắc chắn trang phục của doanh nghiệp Cố Thị sẽ hot. Hơn nữa, nếu cô ấy mặc trang phục của cô để dự buổi lễ, có phải cô cũng có một chân trong đoàn sang Mỹ công tác của Đường Hạ?Nước Mỹ...Nơi cô chưa được đặt chân đến bao giờ.Nghe nói nhà họ Tiêu ở nước Mỹ.Nhưng… chuyện này cũng chỉ có thể ao ước mà thôi. Đường Hạ là nhân vật thế nào, sao có thể để ý đến doanh nghiệp Cố Thị của cô? Nếu chỉ để vực lại doanh nghiệp này thì quả thật vẫn còn cách khác, nhưng nước Mỹ…Không phải cô muốn đòi cái gì cho mẹ hay tranh cướp tài sản của nhà họ Tiêu, cô chỉ tò mò vì đó là nơi mẹ lớn lên, cùng với chút tình cảm khác xen lẫn vào nữa. Kết hợp những gì Trình Tư Triết nói và sự thật mà cô khám phá ra, cô đã hiểu được cách nghĩ của Tư Chính Đình. Tiêu Thái Bạch và mẹ cô ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng như việc bọn họ đối phó với Mino vậy, trừ phi cô chết, nếu không thì họ sẽ không từ bỏ ý định.Không, không đúng!Cô vẫn còn hai đứa con sinh đôi, dù cô có chết thì các con của cô vẫn uy hiếp đến bọn họ. Vì thế Tư Chính Đình mới phải để Mino trở thành con gái của mẹ, tất cả là để bảo vệ cô và con trai.Nếu không có Từ Đại Chí thì khi biết được sự thật, cô nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh và có động lực đối đầu với mẹ con Tiêu Thái Bạch. Dù sao kế hoạch dùng Mino này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó người phải hứng chịu những đòn tấn công của Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân chính là cô!Nhưng bây giờ, dù cô có tránh được những nguy hiểm đó, dù cô thật sự làm được như Tư Chính Đình mong đợi đi nữa thì thế nào? Cô và Tư Chính Đình còn trở lại như lúc ban đầu được sao?Nghĩ đến vấn đề vẫn luôn rối rắm trong thời gian gần đây, lòng Trang Nại Nại lại càng đau xót.Cô lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng lại thấy một tin nhắn từ Wechat.Từ Đại Chí: [Lần trước gặp cô ở tiệc rượu, cô vẫn đẹp như xưa.]Trang Nại Nại: “…”Cô thoát ra ngoài rồi lại đăng nhập lại, sau đó cẩn thận xem thử, đây quả thật là Wechat của Từ Đại Chí mà. Nhưng Từ Đại Chí biết nói những câu này từ bao giờ thế?Hơn nữa, anh ta nói cái gì cơ?Tiệc rượu lần trước? Anh ta nói đến buổi tiệc giao lưu của giới thiết kế? Nhắc đến lần đó, cô lại thấy tức giận. Lúc đó anh ta đã hôn lấy hôn để cô, vậy mà bây giờ anh ta vẫn còn mặt mũi để nhắc lại sao?Trang Nại Nại cau mày, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác ghét bỏ. Cô còn chưa trả lời thì Từ Đại Chí lại nhắn thêm một tin. 

Thấy tin tức này, mắt Trang Nại Nại liền sáng bừng lên. Nếu Đường Hạ có thể mặc trang phục mang nhãn hiệu của cô ra nước ngoài tham dự buổi lễ trao giải thì chắc chắn trang phục của doanh nghiệp Cố Thị sẽ hot. Hơn nữa, nếu cô ấy mặc trang phục của cô để dự buổi lễ, có phải cô cũng có một chân trong đoàn sang Mỹ công tác của Đường Hạ?

Nước Mỹ...

Nơi cô chưa được đặt chân đến bao giờ.

Nghe nói nhà họ Tiêu ở nước Mỹ.

Nhưng… chuyện này cũng chỉ có thể ao ước mà thôi. Đường Hạ là nhân vật thế nào, sao có thể để ý đến doanh nghiệp Cố Thị của cô? Nếu chỉ để vực lại doanh nghiệp này thì quả thật vẫn còn cách khác, nhưng nước Mỹ…

Không phải cô muốn đòi cái gì cho mẹ hay tranh cướp tài sản của nhà họ Tiêu, cô chỉ tò mò vì đó là nơi mẹ lớn lên, cùng với chút tình cảm khác xen lẫn vào nữa. Kết hợp những gì Trình Tư Triết nói và sự thật mà cô khám phá ra, cô đã hiểu được cách nghĩ của Tư Chính Đình. Tiêu Thái Bạch và mẹ cô ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng như việc bọn họ đối phó với Mino vậy, trừ phi cô chết, nếu không thì họ sẽ không từ bỏ ý định.

Không, không đúng!

Cô vẫn còn hai đứa con sinh đôi, dù cô có chết thì các con của cô vẫn uy hiếp đến bọn họ. Vì thế Tư Chính Đình mới phải để Mino trở thành con gái của mẹ, tất cả là để bảo vệ cô và con trai.

Nếu không có Từ Đại Chí thì khi biết được sự thật, cô nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh và có động lực đối đầu với mẹ con Tiêu Thái Bạch. Dù sao kế hoạch dùng Mino này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó người phải hứng chịu những đòn tấn công của Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân chính là cô!

Nhưng bây giờ, dù cô có tránh được những nguy hiểm đó, dù cô thật sự làm được như Tư Chính Đình mong đợi đi nữa thì thế nào? Cô và Tư Chính Đình còn trở lại như lúc ban đầu được sao?

Nghĩ đến vấn đề vẫn luôn rối rắm trong thời gian gần đây, lòng Trang Nại Nại lại càng đau xót.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng lại thấy một tin nhắn từ Wechat.

Từ Đại Chí: [Lần trước gặp cô ở tiệc rượu, cô vẫn đẹp như xưa.]

Trang Nại Nại: “…”

Cô thoát ra ngoài rồi lại đăng nhập lại, sau đó cẩn thận xem thử, đây quả thật là Wechat của Từ Đại Chí mà. Nhưng Từ Đại Chí biết nói những câu này từ bao giờ thế?

Hơn nữa, anh ta nói cái gì cơ?

Tiệc rượu lần trước? Anh ta nói đến buổi tiệc giao lưu của giới thiết kế? Nhắc đến lần đó, cô lại thấy tức giận. Lúc đó anh ta đã hôn lấy hôn để cô, vậy mà bây giờ anh ta vẫn còn mặt mũi để nhắc lại sao?

Trang Nại Nại cau mày, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác ghét bỏ. Cô còn chưa trả lời thì Từ Đại Chí lại nhắn thêm một tin.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thấy tin tức này, mắt Trang Nại Nại liền sáng bừng lên. Nếu Đường Hạ có thể mặc trang phục mang nhãn hiệu của cô ra nước ngoài tham dự buổi lễ trao giải thì chắc chắn trang phục của doanh nghiệp Cố Thị sẽ hot. Hơn nữa, nếu cô ấy mặc trang phục của cô để dự buổi lễ, có phải cô cũng có một chân trong đoàn sang Mỹ công tác của Đường Hạ?Nước Mỹ...Nơi cô chưa được đặt chân đến bao giờ.Nghe nói nhà họ Tiêu ở nước Mỹ.Nhưng… chuyện này cũng chỉ có thể ao ước mà thôi. Đường Hạ là nhân vật thế nào, sao có thể để ý đến doanh nghiệp Cố Thị của cô? Nếu chỉ để vực lại doanh nghiệp này thì quả thật vẫn còn cách khác, nhưng nước Mỹ…Không phải cô muốn đòi cái gì cho mẹ hay tranh cướp tài sản của nhà họ Tiêu, cô chỉ tò mò vì đó là nơi mẹ lớn lên, cùng với chút tình cảm khác xen lẫn vào nữa. Kết hợp những gì Trình Tư Triết nói và sự thật mà cô khám phá ra, cô đã hiểu được cách nghĩ của Tư Chính Đình. Tiêu Thái Bạch và mẹ cô ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng như việc bọn họ đối phó với Mino vậy, trừ phi cô chết, nếu không thì họ sẽ không từ bỏ ý định.Không, không đúng!Cô vẫn còn hai đứa con sinh đôi, dù cô có chết thì các con của cô vẫn uy hiếp đến bọn họ. Vì thế Tư Chính Đình mới phải để Mino trở thành con gái của mẹ, tất cả là để bảo vệ cô và con trai.Nếu không có Từ Đại Chí thì khi biết được sự thật, cô nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh và có động lực đối đầu với mẹ con Tiêu Thái Bạch. Dù sao kế hoạch dùng Mino này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó người phải hứng chịu những đòn tấn công của Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân chính là cô!Nhưng bây giờ, dù cô có tránh được những nguy hiểm đó, dù cô thật sự làm được như Tư Chính Đình mong đợi đi nữa thì thế nào? Cô và Tư Chính Đình còn trở lại như lúc ban đầu được sao?Nghĩ đến vấn đề vẫn luôn rối rắm trong thời gian gần đây, lòng Trang Nại Nại lại càng đau xót.Cô lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng lại thấy một tin nhắn từ Wechat.Từ Đại Chí: [Lần trước gặp cô ở tiệc rượu, cô vẫn đẹp như xưa.]Trang Nại Nại: “…”Cô thoát ra ngoài rồi lại đăng nhập lại, sau đó cẩn thận xem thử, đây quả thật là Wechat của Từ Đại Chí mà. Nhưng Từ Đại Chí biết nói những câu này từ bao giờ thế?Hơn nữa, anh ta nói cái gì cơ?Tiệc rượu lần trước? Anh ta nói đến buổi tiệc giao lưu của giới thiết kế? Nhắc đến lần đó, cô lại thấy tức giận. Lúc đó anh ta đã hôn lấy hôn để cô, vậy mà bây giờ anh ta vẫn còn mặt mũi để nhắc lại sao?Trang Nại Nại cau mày, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác ghét bỏ. Cô còn chưa trả lời thì Từ Đại Chí lại nhắn thêm một tin. 

Chương 962: Sự bình yên trước bão tố (2)