Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1076: Ba, con về rồi! (2)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Một người phụ nữ trung niên bước vào.Ngũ quan của bà bình thường, quần áo trên người cũng tầm thường không kém. Nhưng lúc bà vừa đi vào, mọi người lại không chú ý đến khuôn mặt mà là khí chất tản ra từ khắp người bà.Bà từ tốn bước vào, động tác đơn giản, nhưng lại ung dung, đẹp đẽ, đầy cao quý và nhàn nhã. Sự cao quý đó còn mang vẻ cường thế, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Bà đi vào như thế, mọi người mới phát hiện ra khí chất của bà trông hơi quen mắt.Cả đám cổ đông liền không nhịn được mà quay lại nhìn Tiêu Thái Bạch, lúc này mới biết thì ra khí chất của Tiêu Thái Bạch có nét tương tự người phụ nữ này. Nhưng khí chất của Tiêu Thái Bạch là được bồi đắp lên, còn người phụ nữ lại như trời sinh ra đã thế, khí chất ăn sâu vào tận xương tủy. Dù dịu dàng thản nhiên nhưng vẻ cao quý vẫn không cách nào che giấu được.Đứng trước bà, vẻ tao nhã của Tiêu Thái Bạch hoàn toàn bị lép vế.Người phụ nữ này là ai?Trong lòng các cổ đông đồng thời thắc mắc.Trang Nại Nại sững sờ nhìn người phụ nữ đang đi đến chỗ cô.Người phụ nữ này… chẳng phải là mẹ cô, Trang Mỹ Đình sao?Không phải là mẹ đã qua đời rồi sao?Cô mở to mắt, nhìn nụ cười, thân hình và cả đôi mắt tài trí quen thuộc đó… Tất cả đều đang nói với cô rằng, mẹ đã trở lại rồi!Mẹ đã trở lại rồi!Mắt Trang Nại Nại ướt nhòe, sống mũi cũng cay cay, nhưng cô vẫn không nỡ chớp mắt, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại là bà sẽ biến mất.Trang Mỹ Đình nắm lấy tay Trang Nại Nại, bàn tay mềm mại nhưng vẫn có vết chai quen thuộc. Bà dịu dàng cười với Trang Nại Nại, rồi mới quay sang nói với Tiêu lão.“Ba, con về rồi!”Ở nơi này, người kích động hơn cả Trang Nại Nại không ai khác chính là Tiêu lão.Ông nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng, không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt đục ngầu của ông lúc này lại giăng một lớp sương mù. Ông bình tĩnh nhìn người trước mặt, khuôn mặt này hoàn toàn khác với gương mặt của con gái ông, nhưng ông vẫn biết đây chính là Tiêu Mộ Thanh, con gái ông.Ông kích động giữ chặt gậy chống.Được gặp cháu ngoại, ông rất vui vẻ, nhưng dù sao bọn họ vẫn cách nhau một thế hệ. Còn Tiêu Mộ Thanh lại là đứa con gái độc nhất của ông, do chính tay ông nuôi dưỡng nên người.

Một người phụ nữ trung niên bước vào.

Ngũ quan của bà bình thường, quần áo trên người cũng tầm thường không kém. Nhưng lúc bà vừa đi vào, mọi người lại không chú ý đến khuôn mặt mà là khí chất tản ra từ khắp người bà.

Bà từ tốn bước vào, động tác đơn giản, nhưng lại ung dung, đẹp đẽ, đầy cao quý và nhàn nhã. Sự cao quý đó còn mang vẻ cường thế, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Bà đi vào như thế, mọi người mới phát hiện ra khí chất của bà trông hơi quen mắt.

Cả đám cổ đông liền không nhịn được mà quay lại nhìn Tiêu Thái Bạch, lúc này mới biết thì ra khí chất của Tiêu Thái Bạch có nét tương tự người phụ nữ này. Nhưng khí chất của Tiêu Thái Bạch là được bồi đắp lên, còn người phụ nữ lại như trời sinh ra đã thế, khí chất ăn sâu vào tận xương tủy. Dù dịu dàng thản nhiên nhưng vẻ cao quý vẫn không cách nào che giấu được.

Đứng trước bà, vẻ tao nhã của Tiêu Thái Bạch hoàn toàn bị lép vế.

Người phụ nữ này là ai?

Trong lòng các cổ đông đồng thời thắc mắc.

Trang Nại Nại sững sờ nhìn người phụ nữ đang đi đến chỗ cô.

Người phụ nữ này… chẳng phải là mẹ cô, Trang Mỹ Đình sao?

Không phải là mẹ đã qua đời rồi sao?

Cô mở to mắt, nhìn nụ cười, thân hình và cả đôi mắt tài trí quen thuộc đó… Tất cả đều đang nói với cô rằng, mẹ đã trở lại rồi!

Mẹ đã trở lại rồi!

Mắt Trang Nại Nại ướt nhòe, sống mũi cũng cay cay, nhưng cô vẫn không nỡ chớp mắt, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại là bà sẽ biến mất.

Trang Mỹ Đình nắm lấy tay Trang Nại Nại, bàn tay mềm mại nhưng vẫn có vết chai quen thuộc. Bà dịu dàng cười với Trang Nại Nại, rồi mới quay sang nói với Tiêu lão.

“Ba, con về rồi!”

Ở nơi này, người kích động hơn cả Trang Nại Nại không ai khác chính là Tiêu lão.

Ông nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng, không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt đục ngầu của ông lúc này lại giăng một lớp sương mù. Ông bình tĩnh nhìn người trước mặt, khuôn mặt này hoàn toàn khác với gương mặt của con gái ông, nhưng ông vẫn biết đây chính là Tiêu Mộ Thanh, con gái ông.

Ông kích động giữ chặt gậy chống.

Được gặp cháu ngoại, ông rất vui vẻ, nhưng dù sao bọn họ vẫn cách nhau một thế hệ. Còn Tiêu Mộ Thanh lại là đứa con gái độc nhất của ông, do chính tay ông nuôi dưỡng nên người.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Một người phụ nữ trung niên bước vào.Ngũ quan của bà bình thường, quần áo trên người cũng tầm thường không kém. Nhưng lúc bà vừa đi vào, mọi người lại không chú ý đến khuôn mặt mà là khí chất tản ra từ khắp người bà.Bà từ tốn bước vào, động tác đơn giản, nhưng lại ung dung, đẹp đẽ, đầy cao quý và nhàn nhã. Sự cao quý đó còn mang vẻ cường thế, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Bà đi vào như thế, mọi người mới phát hiện ra khí chất của bà trông hơi quen mắt.Cả đám cổ đông liền không nhịn được mà quay lại nhìn Tiêu Thái Bạch, lúc này mới biết thì ra khí chất của Tiêu Thái Bạch có nét tương tự người phụ nữ này. Nhưng khí chất của Tiêu Thái Bạch là được bồi đắp lên, còn người phụ nữ lại như trời sinh ra đã thế, khí chất ăn sâu vào tận xương tủy. Dù dịu dàng thản nhiên nhưng vẻ cao quý vẫn không cách nào che giấu được.Đứng trước bà, vẻ tao nhã của Tiêu Thái Bạch hoàn toàn bị lép vế.Người phụ nữ này là ai?Trong lòng các cổ đông đồng thời thắc mắc.Trang Nại Nại sững sờ nhìn người phụ nữ đang đi đến chỗ cô.Người phụ nữ này… chẳng phải là mẹ cô, Trang Mỹ Đình sao?Không phải là mẹ đã qua đời rồi sao?Cô mở to mắt, nhìn nụ cười, thân hình và cả đôi mắt tài trí quen thuộc đó… Tất cả đều đang nói với cô rằng, mẹ đã trở lại rồi!Mẹ đã trở lại rồi!Mắt Trang Nại Nại ướt nhòe, sống mũi cũng cay cay, nhưng cô vẫn không nỡ chớp mắt, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại là bà sẽ biến mất.Trang Mỹ Đình nắm lấy tay Trang Nại Nại, bàn tay mềm mại nhưng vẫn có vết chai quen thuộc. Bà dịu dàng cười với Trang Nại Nại, rồi mới quay sang nói với Tiêu lão.“Ba, con về rồi!”Ở nơi này, người kích động hơn cả Trang Nại Nại không ai khác chính là Tiêu lão.Ông nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng, không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt đục ngầu của ông lúc này lại giăng một lớp sương mù. Ông bình tĩnh nhìn người trước mặt, khuôn mặt này hoàn toàn khác với gương mặt của con gái ông, nhưng ông vẫn biết đây chính là Tiêu Mộ Thanh, con gái ông.Ông kích động giữ chặt gậy chống.Được gặp cháu ngoại, ông rất vui vẻ, nhưng dù sao bọn họ vẫn cách nhau một thế hệ. Còn Tiêu Mộ Thanh lại là đứa con gái độc nhất của ông, do chính tay ông nuôi dưỡng nên người.

Chương 1076: Ba, con về rồi! (2)